Môi Súng (Thần Thương)

Chương 3



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & Beta: Direct Kill

chapter content


Lần thứ hai Hình Minh gặp đài trưởng Ngu là ở trên khoa chuyên ngành tin tức, Ngu Trọng Dạ là giảng viên của lớp đó, tuy rằng đài trưởng Ngu bận trăm công nghìn việc chỉ giảng có một tiết, nhưng chính vì có một tiết này, mà ở trong đài người khác đều gọi Ngu Trọng Dạ là “Ngu tổng” hoặc “chú Ngu”, chỉ có mình Hình Minh có thể tự nhiên, thoải mái gọi là “thầy”.

Khi đến thời gian trao đổi thảo luận với nhau, thấy Hình Minh vì chương trình “duyên tới là em” đã có chút tiếng tăm, một bạn nữ sinh cùng lớp đã hỏi cậu: Một sinh viên trường y sao lại lựa chọn làm trái ngành để trở thành người trong đài truyền hình, tại sao không làm trong chương trình giải trí mà muốn trở lại từ đầu làm trong đài tin tức?

Lúc đó Ngu Trọng Dạ đang đứng ở phía sau bục giảng, đôi mắt thâm sâu nhìn xoáy vào cậu. Cơ hội ngàn năm có một, Hình Minh nhanh chóng sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, coi mấy phút trên lớp học lúc này như chỗ thi diễn thuyết ở trường học. Cậu lập tức nhập tâm diễn thuyết, giải thích tại sao mình lại “bỏ y theo văn”, cậu giải thích giữa hai lựa chọn là chương trình giải trí và tin tức cuộc sống con người cậu nhất định sẽ chọn cái thứ hai.

Hình Minh tình cảm dạt dào chậm rãi mà nói, sau đó tốc độ nói càng lúc càng nhanh, tuy những người đầu óc thông minh, tư duy rõ ràng, thông thường tốc độ nói rất nhanh, nhưng nghe lời nói của cậu như những lời tâm tình vậy.

Cậu trích dẫn một câu thơ của một vị tác giả người Pháp gốc Hoa nổi tiếng.

Cậu nói, cậu biết hai năm qua truyền thống ngành báo chí đang dần dần suy thoái, thời đại cũng dần thay đổi.

Cậu nói, cậu cũng biết mình là người có năng lực nên càng phải có nghĩa vụ thay mặt mọi người để lên tiếng.

Khi mới nghe, mọi người xung quanh Hình Minh cảm thấy những lời nói của cậu như muốn thể hiện, lấy lòng mọi người, nhưng rất nhanh cảm giác này đã biến mất. Phòng học trở nên rất yên tĩnh, đại đa số học sinh như nín thở lắng nghe, chỉ có một nữ sinh không đúng lúc mà bật cười ha hả, cô ta dùng âm lượng nhỏ nhất để nói với bạn cùng bàn, cậu ta cho rằng mình là ai cơ chứ.

Ngu Trọng Dạ cũng cười, nụ cười không phải bỡn cợt hay xem thường, nhưng đẹp đến chết người.

Thực sự thì câu nói “thay số ít người trong xã hội này lên tiếng” không phải do Hình Minh nói, mà là Hình Hoành.

Hình Hoành là ai?

Hình Hoành là ba của Hình Minh. Một nhà báo của báo kinh tế, là một người thanh liêm, chính trực, ở trong ngành làm đã hơn hai mươi năm, tiền phụ cấp đi lại cũng không đòi thêm lấy một đồng. Người trong ngành không thích Hình Hoành vì ông là người vừa lạnh lùng vừa không biết thức thời, tình cảm của Hình Minh đối với ba mình cũng rất phức tạp, vừa kính lại sợ, vừa yêu mà cũng hận. Nhưng biết bao biến cố đã đổ ập xuống đầu cậu khi cậu mới 14 tuổi. Hình Hoành vì tội nhận hối lộ và cưỡng gian mà bị phán xử phải ngồi tù 10 năm, đến năm thứ ba thì chết trong tù giam Ngưu Lĩnh.

Khi còn sống ông chỉ được ít người biết tới với biệt danh “phóng viên sắt đá”, thế mà khi ông mất rồi tên tuổi lại nổi như cồn.

Sau khi tan lớp, học sinh nhao nhao chen chúc nhau lên trên bục, tới tấp yêu cầu đài trưởng Ngu ký tên kỷ niệm, ai cũng muốn có cơ hội làm việc ở đài Minh Châu, ai cũng muốn lôi kéo làm quen cùng đài trưởng.

Do thời gian có hạn, Ngu Trọng Dạ chỉ ký tên cho mấy bạn học sinh chen ở phía trước sau đó liền vội vàng rời đi, hoàn toàn không quan tâm đoàn người đang đứng xếp hàngphía  trước Hình Minh. Đương nhiên Hình Minh cũng cảm thấy xem thường mấy hành động nịnh nọt rõ ràng như thế, cậu tin rằng màn diễn thuyết vừa nãy của mình đã đủ để lại ấn tượng sâu sắc với Ngu Trọng Dạ. Đúng như dự đoán, mấy ngày sau trợ lý của Ngu Trọng Dạ đưa cho Hình Minh một quyển sách, là tập thơ của vị tác giả người Pháp gốc Hoa kia, một dòng chữ như rồng bay phượng múa được viết lên trên bìa quyển sách.

Trân trọng tài năng, giữ lòng trắc ẩn.

Lần thứ ba Hình Minh và đài trưởng Ngu gặp mặt, buổi tối hôm đó cậu đã nằm trên giường lớn trong phòng ngủ của Ngu tổng.

Hình Minh thân thể trần trụi, hai chân tách ra, nửa quỳ nửa nằm trên giường lớn. Một luồng khí lạnh lẽo quyện lẫn với mùi nước hoa bỗng nhiên áp sát lên cậu, sau đó cậu cảm nhận được, người đàn ông kia đang dùng ngón tay đùa bỡn thân thể của cậu.

“Trong cuộc họp hàng năm kia là do em uống say, đáng lẽ em không nên đánh chủ nhiệm Trần…” Chống lại cấp trên đã là một điều tối kỵ trong công ty, thế mà Hình Minh còn “tặng” hẳn lão Trần một bình rượu, tất cả mọi người đều nhìn thấy, muốn giấu cũng không che giấu nổi.

Ngu Trọng Dạ ở sau lưng Hình Minh bỗng cười nhẹ một tiếng, duỗi ra một ngón tay đặt lên môi của cậu, nói, hôm nay không nói chuyện công việc.

Có phải trong cổ họng người đàn ông này cất giấu một chiếc đàn organ không vậy, lúc hắn cười nghe rất giống tiếng đàn. Hình Minh không thể không thừa nhận, ngón tay Ngu Trọng Dạ cũng khác với tất cả mọi người, ngón tay thon dài lạnh lẽo, vừa trắng vừa mịn như nhung, hắn chỉ tùy ý chạm nhẹ vào hộ âm*  của cậu mấy lần, cậu đã như bị điện giật khiến cả người khẽ run rẩy.

* vùng giữa hậu môn và bộ phận sinh dục

Ngu Trọng Dạ nhận ra dường như Hình Minh không thoải mái, vì vậy đầu ngón tay lướt qua khe mông, rất quen thuộc mà xoa nắn hai viên bi của cậu, sau đó quay ngược lại tấn công vào cái khe chật hẹp kia.

Ngón tay kia ở bên trong tìm kiếm nơi mẫn cảm của cậu, Hình Minh giật mình một cái, kìm lòng không đặng kẹp chặt hai mông lại, đằng trước có thứ chất lỏng trong suốt chảy ra.

Ngón tay trong khe nhỏ ấn thêm một lần nữa, ngón tay Ngu Trọng Dạ rất thành thạo, nhẹ nhàng rút ra rồi lại đâm vào, liên tục tấn công chỗ yếu đuối kia.

Phía dưới Hình Minh càng ẩm ướt hơn, so với khi cậu tự an ủi hoặc bạn gái khẩu giao cũng chưa kích thích như vậy, chất lỏng ở linh khẩu tí tách tí tách mà chảy xuống, trong suốt dính dính, không thể khống chế được.

“Muốn không?” Giọng nói của Ngu Trọng Dạ trầm thấp nhẹ nhàng, không thể nắm bắt được tâm tình của hắn lúc này.

“Thầy…” Hình Minh bị trêu chọc đến không thể kiểm soát được mình, dùng giọng nói khàn khàn gọi một tiếng “thầy”, nơi bí mật bị ngón tay trêu chọc cũng không khống chế được nương theo động tác của đối phương mà mấp máy, nhả ra nuốt vào, tham lam níu kéo ngón tay Ngu Trọng Dạ ở bên trong.

Phản ứng của đối phương trong dự liệu của hắn, cảm thấy nới lỏng đủ rồi, Ngu Trọng Dạ rút ngón tay, lôi vật đang cứng rắn trong quần ra, chậm rãi đẩy vào cái miệng nhỏ đang mấp máy gào khóc đòi ăn.

Đau. Đau đến chết người mất. Hình Minh hít vào một ngụm khí lạnh, cái cảm giác này như thân thể bị một thanh kiếm sắc bén đâm vào, bị xuyên qua người, bị cắt chém, bị xé rách, cậu căng thẳng đến nỗi hai bắp đùi cũng căng cứng như bị chuột rút, các bắp thịt trên người đều co giật.

“Thầy, em chưa… chưa bao giờ làm với đàn ông…”

Lời nói là thật, Hình Minh không phải là xử nam, nhưng mà quả thực chưa bao giờ cùng đàn ông làm chuyện này. Cậu làm bộ mà xin tha, còn rên rỉ hai tiếng phụ họa, nhưng nghe như đang quyến rũ người khác. “Ice prince” của đài Minh Châu chưa bao giờ chịu thua cúi đầu đâu rồi, chính cậu cũng cảm thấy khó chịu..

“Thả lỏng một chút.” Vật cứng bị người ta kẹp chặt cũng không quá thoải mái, Ngu Trọng Dạ dừng lại động tác, cười nói, “Cậu phải cho tôi thấy cậu có giá trị như thế nào chứ.”

Hình Minh hít sâu một hơi, cố gắng thả lỏng cơ thể, nhưng mà còn chưa kịp hít vào một hơi, vật cứng đang được ngậm chặt kia đã đột nhiên chuyển động. Ngu Trọng Dạ bắt đầu hành động, từ từ rút hết ra, sau đó một lần nữa tiến quân thần tốc, đâm vào nơi nóng rực kia.

Trong cực hạn đau đớn vẫn tìm thấy được một chút sung sướng, Hình Minh eo mềm đầu gối mỏi, ý thức mơ hồ, dần dần quỳ không được nữa. Thấy cơ thể cậu dần giống như bùn nhão ra, xụi lơ xuống giường, Ngu Trọng Dạ rút ra thắt lưng của mình, trêu đùa cái vòng trên cổ Hình Minh, trông như vòng cổ cho thú cưng vậy.

Hắn dùng thắt lưng buộc chặt động mạch và khí quản của cậu, kéo đầu cậu ngửa ra sau hết cỡ, sau đó cúi đầu xuống cùng cậu hôn môi.

Hình Minh hai mắt nhắm nghiền, vừa cố gắng hít thở vừa chống đỡ nụ hôn của Ngu Trọng Dạ, lưỡi hắn sao lại vừa mềm mại lại bá đạo như vậy, đầu lưỡi còn mang theo vị ngọt.

Ngu Trọng Dạ một bên hôn Hình Minh, một bên cầm chặt hai mông, hướng phía trong thân thể cậu đột nhiên đâm một cái. Lần này như đâm xuyên qua ruột, đâm thẳng vào trong dạ dày. Bỗng nhiên bị đột ngột, trong vách của cậu trở nên nóng bỏng, dịch dạ dày tiết ra, Hình Minh mất kiểm soát mà kêu lên một tiếng, giang tay ôm chặt lấy cổ Ngu Trọng Dạ, như muốn khảm toàn bộ thân thể mình vào lồng ngực rộng rãi của đối phương.

Bên ngoài đêm đã khuya, ánh trăng hắt vào cửa sổ thủy tinh trong phòng ngủ, như chiếc gương. Hình Minh nhìn thấy trong gương một người đàn ông cả cơ thể trần trụi, vặn vẹo, cầu làm tình, bày ra tư thế khiến nhiều người không thể tưởng tượng nổi, không hề biết liêm sỉ mà dâm đãng kêu rên. Mà trong gương một người đàn ông khác ngoại trừ đôi lúc vô tình phát ra tiếng thở dốc trầm thấp, còn lại vẫn ung dung tự tại, thậm chí ngay cả âu phục cũng không cởi.

Đê tiện. Hình Minh nhắm mắt lại, mắng chính mình một câu.