Môi Súng (Thần Thương)

Chương 51



Edit & Beta: Direct Kill

Hai chữ “hiểu chuyện”, đối với cậu mà nói, chính là đã trải qua lần lượt từng đợt “tên đã lên dây lại bị đứt” giáo huấn, học được bài học dù cho có bị đánh gãy răng cũng phải ngậm cả răng cả máu mà nuốt xuống. Cổ họng Hình Minh khô khốc ngứa ngáy, nhưng trên mặt ý cười càng ngày càng lớn, cộng thêm với khuôn mặt tái nhợt, khiến nụ cười kia càng chói mắt. Cậu cọ cọ mặt vào ngực Ngu Trọng Dạ, cố gắng bày ra bộ dạng ngoan ngoãn ôn nhu: “Không có ai thương em, nếu không hiểu chuyện thì biết làm sao bây giờ.”

“Em nói tôi nghe, phải thương em làm sao mới tốt đây.” Bên trong lời này rõ ràng có ý tứ trách cứ, Ngu Trọng Dạ dung túng mà nở nụ cười. Hắn nhấc tay đem bàn tay bị thương của Hình Minh nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó đưa tới bên môi, ngậm lấy đầu ngón tay của cậu từng cái từng cái một hôn xuống.

Đầu ngón tay truyền tới cảm giác mềm mại lại ngứa ngáy, giống như dòng điện nhỏ, nhanh chóng chạy dọc toàn thân. Hình Minh trong lòng run sợ một hồi, thân thể trở nên cảnh giác. Lúc này thái độ của cáo già dường như càng trở nên nguy hiểm hơn. ‘Mỗi lần ngã là một lần bớt dại’, cậu là con ếch trong nồi nước sôi (1), sinh ra từ sự mẫn cảm, chết đi trong sự tưởng bở.

“Toàn bộ công sức của các nhân viên trong tổ phấn đấu mấy ngày nay, ‘Tầm nhìn Đông Phương’ mới có khởi đầu tốt như vậy, không thể bởi vì nguyên nhân từ phía em mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Em muốn mau chóng trở lại quay chương trình, hai tập tiếp là theo sự chỉ bảo của thầy, em phải trở lại để phỏng vấn họ.” Hình Minh giương mắt nhìn Ngu Trọng Dạ, biểu thị bản thân chấp nhận sắp xếp của đối phương, dự định vừa tĩnh dưỡng thân thể vừa làm chương trình.

Ngu Trọng Dạ ngược lại có chút không tin tưởng, nắm cằm Hình Minh nâng lên: “Ngoan như vậy?”

“Tuy nhiên, tiệc tối vừa rồi Liêu tổng đã đề nghị với em, hắn hi vọng tập tiếp theo của ‘Tầm nhìn Đông Phương’ sẽ gián tiếp tuyên truyền loại thuốc gan mới mà Thịnh Vực sắp bán.” Sau đó ngắt ra một chút, mới bổ sung thêm câu, “Hơn nữa em gần đây đúng lúc tìm kiếm được một vụ việc thú vị, có liên quan đến thuốc gan.”

Hình Minh trong lòng hiểu rõ, không có sự đồng ý của Ngu Trọng Dạ, vụ việc của Hạ Trí Viễn không thể đưa lên ‘Tầm nhìn Đông Phương’, không có Ngu Trọng Dạ che chở, cậu có cho thêm mười lá gan cũng không dám động tới Liêu Huy.

Nói về sự việc của Hạ Trí Viễn, cậu chỉ hời hợt kể ra quan hệ giữa Thịnh Vực và vị giáo sư kia, phải biết lùi một bước để tiến hai bước, một mặt tỏ thái độ cũng nên tôn trọng bên phía nhà tài trợ, đáp ứng nguyện vọng của họ; một mặt lại cường điệu vụ án này là một chuyện cực tốt để cắt thành tin tức, sự đối đầu giữa đạo đức và pháp luật như chuyện này rất có thể khơi ra sự tranh luận và suy nghĩ của khán giả. Mấy năm này, cải cách y học cùng những sự cố chữa bệnh vẫn là điểm nóng trên khắp cả nước, quá đỏ sẽ trở nên xám, nhưng phàm là những vấn đề có tương quan đến y dược, có ầm ĩ đến thế nào cũng đều ngại không đủ. Bác sĩ gặp sự cố, bệnh nhân có oan ức, nói lớn thì, nó có quan hệ tới dân sinh bách tính, nói lớn hơn nữa thì, nó có liên quan đến ổn định quốc gia.

Cuối cùng mới đánh ra lá bài tình nghĩa, Hạ Trí Viễn là ân sư thời đại học của cậu, tuy nhiên cũng lập tức thay đổi thái độ, bản thân có thể đứng ở phía lập trường của đài trưởng đài Minh Châu để suy tính, chỉ cần đối phương cho là không thích hợp, cậu sẽ không nể mặt tình thầy trò, kiên quyết từ bỏ đề tài này.

Một lời nói, đặc biệt thức thời. Hoặc nói là, đặc biệt hiểu chuyện.

Một mạch nói xong suy nghĩ của mình, Hình Minh thấp thỏm chờ Ngu Trọng Dạ phản ứng. Không dám quang minh chính đại nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương, chỉ dám thỉnh thoảng len lén liếc mắt một cái —— đôi mắt cáo già quá độc, tâm tư của hắn giấu hết đi nơi nao rồi?

Thánh thượng không hạ chỉ xuống, thì dù chủ đề này được thổi phồng ra như bông hoa, cũng đều là toi công. Nhưng mà thánh ý quá khó dò, Ngu Trọng Dạ hơi khẽ cau mày, trầm mặc một lúc lâu.

Một lát sau, mới nói: “Về phía Liêu Huy em không cần lo lắng, làm chương trình chú ý đúng mực, còn có,” dừng lại chốc lát, đài trưởng Ngu giơ tay ra phía sau gáy của cậu vỗ nhẹ một cái: “Cũng nên để ý sức khỏe của mình.”

Đây coi như là… Đồng ý?

Hình Minh lén lút thở ra một hơi. Vượt qua được ngọn núi còn lớn hơn cả Liêu Huy này, chợt cảm thấy tinh thần sảng khoái, nụ cười trên mặt suýt nữa không đè xuống được, nhưng cậu vẫn cố gắng nhẫn nhịn, tiếp tục đóng vai ngoan ngoãn: “Tuy nhiên bây giờ nói những chuyện này vẫn còn hơi sớm, dù sao cũng phải xong một tập ghi hình trò chuyện phỏng vấn, mới chuẩn bị làm tiếp được.”

Ngu Trọng Dạ nhíu mày: “Một tập?”

“Nếu không thì… hai tập?” Hình Minh ngửa cằm lên, cò kè mặc cả.”Kỳ thực bệnh viêm cơ tim cũng không tính là gì cả, em không cần nghỉ ngơi lâu như vậy.”

Ngu Trọng Dạ khóe miệng hơi động, không cho thương lượng: “Vậy thì một tháng.”

Trộm gà không thành còn mất nắm gạo, thời gian nghỉ ngơi vô duyên vô cớ tăng lên gấp đôi. Hình Minh không dám cùng lãnh đạo tranh luận nữa. Cậu hơi cuộn tròn thân thể, nhẹ nhắm mắt, đem mái tóc ướt nhẹp chôn vùi trong lồng ngực Ngu Trọng Dạ, tùy ý để đối phương vuốt ve phía sau gáy và sau lưng ——giống như đang vuốt lông cho thú cưng của mình, làm người rất có cảm giác hưởng thụ, nhưng cũng rất khó yêu thích.

“Cho nên trải qua chuyện kia?” Vật nhỏ cùng mình đã chiến tranh lạnh mấy ngày gần đây, hôm nay thái độ cuối cùng cũng coi như khiến người hài lòng. Ngu Trọng Dạ nhấc cằm Hình Minh lên, dùng giọng điệu xác nhận hỏi, “Không cùng tôi giận dỗi nữa?”

Hình Minh biết “Chuyện kia” là chuyện nào.

Trong nháy mắt chiếc đồng hồ bay ra ngoài của sổ, cậu cảm giác trong lòng như có tảng đá lớn rơi xuống, một cảm giác không thoải mái. Người khởi xướng đã thừa nhận rõ ràng, bây giờ mình còn tính toán thì có vẻ quá nhỏ mọn. Huống hồ nhân gia Lạc công tử rốt cuộc có phải người bên gối của đài trưởng Ngu hay không, Hình Minh suy nghĩ không ra cũng không có cơ sở để suy nghĩ.

Không có, chỉ là không muốn mà thôi. Trong lòng cậu còn có ý niệm khác. Việc nhìn thấy Vệ Minh xuất hiện chỉ mới gần đây, nhưng lại cắm rễ trong lòng chừng mười năm, từ lâu đã thâm nhập quấn chặt lấy thân thể cậu.

Vừa được che chở lại không trả công, vậy thì có chút ngang ngược không biết lý lẽ. Hình Minh bận rộn gật đầu không ngừng, cảm thấy có gì đó không đúng, lại lắc đầu, e sợ lời nói và ngôn ngữ cơ thể không đủ tỏ rõ thái độ của mình, liền đưa mặt đến gần, chủ động hôn môi Ngu Trọng Dạ.

Đôi môi hai người nhẹ nhàng dán vào, Hình Minh dùng đầu lưỡi phác hoạ hình dáng môi Ngu Trọng Dạ, sau đó chậm chạp muốn đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng đối phương.

Ngu Trọng Dạ thờ ơ không động lòng, hai cánh môi uyển chuyển không rõ phong tình mà đóng chặt, ngay cả mí mắt cũng không động đậy.

Hình Minh phẫn nộ lui lại, suy nghĩ một chút, không cam lòng kề sát mặt lại gần, giống như chim nhỏ mổ lên môi Ngu Trọng Dạ.

Vẫn không phản ứng. Dục vọng của đài trưởng Ngu tới cũng nhanh mà đi cũng gấp, thái độ của hắn lúc này, cùng nam nhân ôn tồn nóng bỏng trong phòng tắm khi nãy như hai người khác nhau.

Hình Minh không giận dỗi nổi, một bên kiên nhẫn mà nỗ lực lấy lòng đối phương tiếp nhận nụ hôn này, một bên đem dây lưng của áo ngủ trên người cởi ra, bên trong không mặc gì cả, chỉ có cơ ngực cân xứng cùng đôi chân thon dài. Thân thể dường như còn dư tồn nhiệt độ của cơ thể người kia, tính khí bán mềm buông xuống giữa hai chân.

Vừa rồi bọn họ không làm đến giai đoạn cuối. Trong phòng tắm, lão hồ ly này rõ ràng động tình, tách hai mông của cậu, cùng cậu hôn môi, ngón tay dính sữa tắm nhắm vào bên dưới đưa đẩy, đi vào gần nửa, kết quả lại lùi ra. Bên trong phòng tắm hơi nước tràn ngập, nước ấm quanh phòng, mà nhiệt độ Ngu Trọng Dạ càng cao hơn, dương vật hắn to dài nóng bỏng, cứng đến nỗi khiến người ta sợ hãi, nhưng cuối cùng rút thương mà không chịu đi vào, chỉ là chà xát thôi.

Bình thường, Hình Minh đối với tình ái chẳng hề quá yêu thích, ban đêm hiếm có mộng xuân, sáng sớm cũng không thường tự xử, “Băng vương tử” trước sau như một, lãnh cảm với tất cả. Dưới cái nhìn của cậu, loại chuyện trao đổi này không nằm ngoài hai mục đích, vì sinh con, vì sảng khoái. Nhưng giờ khắc này tâm lý cậu sinh ra sợ hãi, loại này sợ hãi có thể là đối với Liêu Huy, có thể là đối với Vệ Minh, cũng có thể chính là đối với Ngu Trọng Dạ.

Cõi đời này, quan hệ giữa người với người là mối quan hệ biện chứng. Người mẹ mang thai cung cấp chất dinh dưỡng cho đứa con của mình bằng cuống rốn, kẻ nợ tiền và người đòi nợ đưa nhau lên tòa cũng phải có giấy vay nợ, vợ chồng người yêu tất phải có dây tơ hồng của Nguyệt Lão, đồng hương gặp đồng hương, ắt cũng bởi hai chữ “số phận” khiến nước mắt lăn dài trên má…

Nhưng mà cậu cùng Ngu Trọng Dạ chẳng có gì cả.

Chỉ có tình dục.

“Thầy, thầy không nhớ em sao? Không muốn em sao?” Hình Minh hỏi như không hỏi, bàn tay lần mò vào bên trong quần Ngu Trọng Dạ. Sợ hãi vết thương lần nữa rách ra, các vết thương đã ngừng chảy máu. Đêm nay cậu phải chịu đựng mới nhặt được mạng nhỏ từ quỷ môn quan trở về, bây giờ đặc biệt khát vọng xâm phạm, để tránh mình “vượt sát” một lần nữa thì thật sự hỏng.

Ngu Trọng Dạ nhấn giữ cái tay kia của Hình Minh, tiếng nói trầm thấp, ngậm lấy ý tứ nhắc nhở hàm xúc: “Đừng nhúc nhích.”

Hình Minh không dám động. Sững sờ trừng hai mắt nhìn Ngu Trọng Dạ, đôi môi hơi miết, gương mặt oan ức khó chịu không thoải mái. Đến cùng bởi vì bị bệnh hơn nửa tháng, nam sắc nữ sắc tất nhiên không tiếp xúc, nên khi hai người thân thể không hề có kẽ hở mà thân cận, cậu đã cương.

Ngu Trọng Dạ lạnh nhạt nhìn Hình Minh mấy phút, sau đó nâng đỡ phía sau gáy của cậu, dùng sức hôn. Nụ hôn thông thường nhưng còn có hàm nghĩa khác. Giống như một cuộc chạm trán nhỏ, đón lấy đều là củi khô bốc lửa, oanh oanh liệt liệt.

Hình Minh rốt cục thỏa mãn mà nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy đầu lưỡi Ngu Trọng Dạ so với thường ngày càng săn sóc hơn, ôn nhu liếm mút cổ họng cậu, sau đó men theo cằm, cần cổ cùng xương quai xanh, một đường nhẹ nhàng cắn mút, tinh tế liếm láp.

Ngu Trọng Dạ gặm cắn đầu vú Hình Minh, lấy tay an ủi tính khí cậu, không cần dùng nhiều công sức, đầu vú cậu đã cứng rồi, tính khí càng cứng hơn.

Đầu lưỡi tuột xuống tiếp, khéo léo dừng ở nơi nhạy cảm, sau đó tiến nhập vào vùng rừng núi rậm rạp.

Hình Minh ngửa cổ rên rỉ. Ngu Trọng Dạ vậy mà đang mút thứ kia của cậu.

Hình Minh không quá yêu thích khẩu giao. Trước kia bạn gái nghĩ làm như thế cậu sẽ vui lòng, nhưng lại bị cậu không khách khí chút nào cự tuyệt tại chỗ. Xét ở phương diện này, sức tưởng tượng của cậu từ trước đến giờ bần cùng, thủ đoạn cũng chỉ biết mấy bài cơ bản, cậu không muốn tốn tâm tư lấy lòng người khác, cũng không cần người khác tới lấy lòng mình.

Nhưng khoang miệng Ngu Trọng Dạ không thể nghi ngờ quả thực quá mỹ diệu.

Hắn chặt chẽ bao vây lấy quy đầu cậu, dùng đầu lưỡi quét xung quanh linh khẩu, ngay cả vùng đáy chậu đều ôn nhu liếm qua, đem nơi da thịt bí ẩn liếm đến đỏ sẫm ướt át.

Ốm đau khắp người như được quét đi sạch sành sanh, loại an ủi này quả thực khiến Hình Minh thoải mái muốn khóc. Cậu không tự chủ được men theo nhịp độ phun ra nuốt vào của Ngu Trọng Dạ, nâng eo đánh đưa. Tâm nói mình quả nhiên vẫn là thẳng, trước chỉ dùng phía sau nên không dễ chịu, súng ống đằng trước mới được vuốt ve một chút, lập tức không kềm chế được.

Điểm giới hạn không có dấu hiệu nào đến, Hình Minh đột nhiên cảm thấy bụng dưới căng thẳng, bắn.

Sảng khoái đến mơ màng, nhưng cũng sợ đến hồn phi phách tán. Tuy là trước đây không có kinh nghiệm, nhưng trực giác cùng thường thức đều nói cho cậu biết, vạn tuế gia là không thể hầu hạ người, càng không thể để người bắn vào trong miệng của hắn như thế.

Nhưng điều không thể lại trở thành có thể, hình như là giận thật. Ngu Trọng Dạ mặt không hề cảm xúc, duỗi tay nắm chặt hàm dưới Hình Minh, khiến cho hai gò má cậu hãm sâu, hai cánh môi không thể khép vào được. Hắn cúi đầu liền che môi của mình lại, ngậm lấy tinh dịch chưa nuốt xuống đút vào trong miệng Hình Minh.

Hình Minh hô hấp không thoải mái, theo bản năng đỉnh đầu lưỡi không phối hợp, còn dùng tay khước từ chống lại. Ngu Trọng Dạ liền đem cánh tay bị thương đang lộn xộn tóm chặt lấy, càng thô bạo mà hôn cậu, cắn cậu, gặm nuốt cậu, mãi đến tận khi chất lỏng trong miệng đều đẩy qua hết.

Tinh dịch và huyết dịch lẫn vào nướt bọt, một nửa ngậm trong miệng Hình Minh, một nửa thuận theo nơi hai người đang dây dưa, trượt ra khóe môi, chảy xuống cằm.

Bàn tay bị nắm quá chặt, vết thương trên tay bị nứt ra, lớp vải băng bó đã chuyển sang màu hồng nhạt.

Chứng bệnh viêm cơ tim không dễ khỏi như thế, cho dù đã xuất viện nhưng thỉnh thoảng vẫn cảm thấy tức ngực khó thở, huống hồ lúc này phải tiếp nhận một nụ hôn như thế. Nụ hôn kết thúc, cả người Hình Minh đơ ra, khuôn mặt đỏ bừng, thở dốc nằm trên giường, miệng đầy mùi vị tanh ngọt quái lạ.

Ngu Trọng Dạ rũ mắt nhìn cậu, nói: “Nuốt.”

Hình Minh cuống họng giật giật, nghe lời mà đem thứ trong miệng toàn bộ nuốt xuống, nhưng cũng suýt nữa không nhấc lên được sức sống. Đầu óc mờ mịt, thân thể nhẹ nhàng, sống dở chết dở nghỉ ngơi nửa ngày, cậu đột nhiên mắng ra một tiếng: “Cáo già…”

Ngu Trọng Dạ cư nhiên rất hài lòng mà nở nụ cười. Ngực đè ngực, nắm cằm Hình Minh, lần thứ hai hôn xuống cái miệng còn đang hùng hùng hổ hổ.

“Hôm nay bỏ qua cho em.” Nụ hôn nhẹ nhàng đi qua, Ngu Trọng Dạ dùng tay lau chất lỏng dính bên môi Hình Minh, đem cậu ôm vào trong ngực, “Nhớ em. Ngủ đi.”

——————————————-

(1) Câu chuyện con ếch và nồi nước sôi: Có một chú ếch được thả vào một nồi nước lạnh. Nồi nước không hề đậy vung và sau đó được đặt lên một cái bếp. Ban đầu, nước vẫn còn lạnh thì chú ếch không hề có phản ứng gì. Nhiệt độ của nồi nước tăng lên từ từ khiến chú ếch thích nghi dần và không hề nhận ra có sự thay đổi.Càng về sau, nồi nước càng trở nên nóng hơn, nhưng chú ếch vẫn không hề để ý đến điều đó, vì nhiệt độ chỉ tăng từ từ mà thôi. Cuối cùng, đến lúc nước sôi thì chú ta mới bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nhưng lúc này đã muộn rồi. Chú ếch đã bị luộc chín trong nồi nước.

Đây là một câu chuyện kinh điển về sự thay đổi. Vì nồi nước cứ nóng lên từ từ khiến chú ếch không hề để ý đến và cuối cùng là bị chết trong nồi nước sôi. Giả sử, nếu thả chú ếch đó vào nồi nước sôi ngay từ đâu và không đậy vung thì chắc hẳn chú ếch sẽ cố dùng hết sức lực mà nhảy ra cho bằng được.Cuộc sống con người cũng thế. Chúng ta đã quen với những việc thường ngày đã xảy ra và không hề muốn thay đổi, hay thậm chí sợ sự thay đổi, sợ tiếp nhận cái mới. Nhưng thực tế thì cuộc sống của chúng ta thay đổi hàng ngày và nếu chúng ta không chú ý đến những thay đổi này, ta sẽ trở tay không kịp.