Nguyễn Ninh thông báo cho Hình Minh, Audi của Lâm Tư Tuyền đụng phải xe tải chở dầu, hắn bị văng ra khỏi xe, mặc dù đã đưa đi cấp cứu ngay lập tức, nhưng đến nay sống chết chưa rõ. Nhân viên điều tra hoài nghi vị biên tập viên này là cố ý tự sát, chứ không phải tai nạn bất ngờ. Lý do có hai, một thì mọi người đều biết, biên tập viên Lâm gần đây sự nghiệp gặp khó, gia đình không hòa thuận, đả kích liên tiếp, rất dễ dàng sinh ra ý nghĩ coi thường mạng sống; hai là thời điểm Lâm Tư Tuyền tông xe không có thắt dây an toàn, hơn nữa khi va chạm phát sinh trong nháy mắt, hắn không phanh xe, lại giẫm xuống chân ga. Theo lí một người nam nhân đã lái xe gần mười năm, không thể phạm sai lầm cơ bản như vậy.
Hình Minh lúc nhận cuộc điện thoại này đang chuẩn bị đón xe đến đài Minh Châu, nghe Nguyễn Ninh lải nhải chắc như đinh đóng cột, không chú ý cứ thế đi thẳng xuống giữa lòng đường.
Một chiếc xe Mazda đang chạy như bay tới, khẩn cấp thắng xe. Hình Minh trước xe vẫn đứng sừng sững bất động.
Lốp xe ma sát với mặt đường, phát ra âm thanh bén nhọn, chủ xe mở cửa mắng to. Bên đầu kia điện thoại Nguyễn Ninh nghe thấy tiếng chửi nhau ầm ĩ, hét lên kinh ngạc: “Sếp! Anh không sao chứ!”
Suýt nữa gây đại họa, Hình Minh vẫn nghiêm mặt không nói một lời, ngón tay hơi động liền cúp điện thoại.
Mặt trời vừa nãy còn tỏa ánh nắng dễ chịu, giờ khắc này đã lẩn khuất vào những đám mây, khiến tầm mắt người như bị mắc kẹt, quanh thân băng lãnh.
Hình Minh gọi một chiếc xe, ngồi ở ghế trước, báo địa chỉ cho tài xế. Tài xế vừa nghe đến đài Minh Châu đã cảm thấy hưng phấn, cười ha hả lôi kéo Hình Minh hỏi từ đông sang tây, hình như nhận ra cậu là người dẫn chương trình nào đó trong đài. Nhưng từ đầu đến cuối Hình Minh biểu tình lúng ta lúng túng, không muốn phản ứng một chữ. Cậu nhìn mình chằm chằm vào vết sẹo mới lành do bị dao cắt trên lòng bàn tay, bắt đầu nhớ lại Lâm Tư Tuyền ngày đó, nghiền ngẫm nụ cười cùng nước mắt, khi đó người còn chưa có chết, chưa cần nhớ tới giọng nói và dáng điệu, chỉ cần như thế thôi cũng đủ để cậu xác thực con người đối phương lúc đó tỏa ra thứ mùi vị của biệt ly, đó là mùi thê lương và đớn đau.
Đến nay cậu vẫn nhìn không lọt mắt Lâm Tư Tuyền. Quá dính người, xử sự lại dùng dằng, cõi đời này nào có chuyện gì không vượt qua được, hà tất phải buồn phiền ủ thêm sầu, tội gì tự sát. Nhưng cậu vẫn cứ sâu sắc cảm thấy khó khăn.
Vừa vào đài Minh Châu, đã ý thức được bầu không khí hôm nay khác xa với ngày thường, nơi nơi có tai vách mạch rừng, bốn phía đều đang đem chuyện của người ta ra phân tích mổ xẻ. Người đem đến tin tức cho mọi người giờ lại trở thành tin tức trong miệng người khác, chuyện này có bao nhiêu hài hước, bao nhiêu trào phúng. Trước mắt trong đài đang muốn phong tỏa tin tức của vụ tai nạn, muốn chờ đài trưởng trở về sẽ tiếp tục xử lý, nhưng giấy không thể gói được lửa, không tốn thời gian dài, mọi người sẽ đều biết tin tức này, rồi sẽ mau chóng lan ra bên ngoài. Điểm mấu chốt là “cổ họng quốc dân” tự sát, đối với đài Minh Châu, cũng chưa chắc đã là chuyện lớn. Trong trung tâm tin tức mọi người đều đang bàn luận, nhưng chuyện gì cũng phải có cái kết của nó, nên viết báo cáo còn phải viết, nên thu chương trình còn phải thu. Không ai thật sự quan tấm đến sống chết của Lâm Tư Tuyền, ngược lại Trang Lôi trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Các loại tin đồn tầng tầng lớp lớp, ma nha doãn huyết (1), đặc biệt hung tàn, mọi người nói, người có tác phóng khoáng như Trang Lôi muốn tìm một người đàn ông trung thực để dễ quản, sau khi kết hôn tác phong như cũ vẫn không bị kiềm chế, đôi Kim đồng Ngọc nữ này trong mắt người ngoài đã sớm bằng mặt không bằng lòng, quan hệ hôn nhân của bọn họ chỉ còn trên danh nghĩa.
(1) Ma nha doãn huyết (mài nanh, hút máu): thành ngữ chỉ sự hoang dã hung tàn, xuất xứ từ bài thơ ‘Thục đạo nan’ (đường Thục khó) của Lý Bạch:
“Triều tị mãnh hổ
Tịch tị trường xà
Ma nha doãn huyết
Sát nhân như ma”
(Buổi sớm đến, tránh đàn cọp dữ
Đêm tối sang, trốn lũ rắn dài
Mài răng hút máu ghê thay!
Giết người như chặt cành gai dễ dàng)
Buổi chiều ghi hình, buổi trưa cùng Lý Mộng Viên ăn cơm. Hình Minh mang theo Lý Mộng Viên đi dạo vườn Minh Châu, cậu đi ở phía trước, để cô đi ở phía sau, hai người kẻ trước người sau cách nhau khoảng một mét, nhìn không giống tình nhân, cũng như tận lực giữ một khoảng cách.
Dọc theo đường đi, Hình Minh phụ trách mặt than cùng trầm mặc, Lý Mộng Viên phụ trách cười vui vẻ cùng rì rầm. Cô thu toàn bộ sự lạnh lùng của Hình Minh vào đáy mắt, còn rất vui vẻ mà nói cho cậu biết, gần đây mình có đủ điều kiện ở lại trong bệnh viện, bộc lộ tài năng bên cạnh các bác sĩ thực tập khác, quan hệ lao động(2) có thể chuyển từ Cục y tế đến tay người sử dụng lao động.
(2) Quan hệ lao động (mối quan hệ được thiết lập bởi người lao động và người sử dụng lao động): quan hệ lao động là quan hệ pháp lý giữa người lao động và người sử dụng lao động ký hợp đồng lao động theo quy định của pháp luật. Người lao động chấp nhận việc quản lý của người sử dụng lao động, tham gia vào công việc do người sử dụng lao động sắp xếp, trở thành thành viên của người sử dụng lao động, nhận bồi thường lao động và bảo vệ lao động từ người sử dụng lao động.
Bên trong vườn Minh Châu, các studio to nhỏ có đủ, trong đó có một nơi đang phát ra âm thanh cực kỳ ầm ỹ, hình như là một kênh nông nghiệp mới mở nên chưa nhận được sự hưởng ứng của khán giả, đang quay một chương trình về lao động nhập cư.
Đúng là khi tuyệt vọng thì chuyện gì cũng có thể thử, chương trình không ra ngô ra khoai. Một giọng nam khàn khàn tang thương hát một ca khúc lỗi thời: Chỉ cần em quan tâm tôi một chút, tôi nguyện yêu em đến ngàn năm…
Hai người đi đến bên hồ nước duy nhất trong vườn Minh Châu, tạm thời dừng bước. Thời tiết tháng sáu chợt nắng chợt mưa làm người ta không thể phỏng đoán, vào lúc này mặt trời đang ló dạng, gió bên hồ thổi đến nhè nhẹ, hoa tươi từng đám, trong không khí có mùi hương ngọt ngào thanh mát khiến lòng người thư thái, như là mùi hương của tình yêu. Hình Minh ngơ ngác nhìn mặt hồ nửa ngày, đột nhiên quay người, đem Lý Mộng Viên kéo đến trước người mình. Cậu hơi cúi đầu xuống, tỉ mỉ nhìn cô.
Lý Mộng Viên như được ánh mắt cổ vũ, đột nhiên kiễng chân, hôn lên.
Hình Minh đầu tiên là sững sờ, tiện đà chủ động đáp lại, đầu lưỡi quấy phá lung tung trong miệng, một nụ hôn vừa hung tàn vừa ngây ngô, muốn chủ động tấn công nhưng lại không có phương pháp gì. Có lẽ lâu không chủ động với người khác, hoặc là không có thói quen.
Sau khi hôn xong, Lý Mộng Viên nhìn như đã choáng váng, ngây người cười đến là si ngốc.
Hình Minh lộ ra biểu tình nghi ngờ, mím mím môi, nâng tay sờ ngực.
Cô gái này coi như đẹp đẽ, mày thanh tú mục, ẩn dưới đó là tình cảm thầm mến, đôi môi căng mọng, mềm mại, như có mật ngọt. Nhưng cậu không chút thở gấp, trong lòng không kinh hoàng, không chút dấu hiệu động tình.
Sau một màn hôn kia, Hình Minh như cũ giữ mặt lạnh, vội giải thích mình phải lập tức trở về đài quay chương trình, không nói lời gì mà đem Lý Mộng Viên quay trở lại.
Địa điểm quay chương trình đổi thành một nơi nhỏ hơn, nhưng quy mô vẫn như cũ, khán giả vẫn nhiệt tình như vậy. Tuy nhiên do không bắt được trọng điểm mà mô phỏng theo Lạc Ưu, Hình Minh mới cùng Hồ Thạch Ngân trò chuyện vài câu, bản thân cậu liền bắt đầu rối loạn. Một đêm chuẩn bị bỗng thành nước chảy về biển Đông, nếu như nói trước đây so chiêu, cậu và Lạc Ưu coi như hai phe đều có thể thắng hoặc thua, nhưng lần trở lại ghi hình này liền không khách khí chút nào đem cậu đánh hiện nguyên hình. Cậu rõ ràng không bằng Lạc Ưu, thậm chí không bằng cả Trang Lôi. Trang Lôi cũng từng dẫn một chương trình talk show, cô ta am hiểu chương trình, dùng phong cách miệng nam mô bụng một bồ dao găm phát huy đến cực điểm, khiến cho những vị khách khó tính nhất cũng phải hạ dao xuống, hết thảy khán giả trong trường quay đều bị thu hút vào lối dẫn dắt của cô, trước kia khán giả quả thực mau nước mắt, khiến cho rating mỗi chương trình cô dẫn đều cao chót vót.
Chương trình quay hơn bốn tiếng, theo lý thì những người dẫn chương trình sẽ càng quay càng quen, nhưng Hình Minh thì ngược lại, càng quay càng không tìm được cảm giác. Sắc bén không thấy, lão luyện đánh mất, cơ trí bị quần áo quấn chặt không lộ ra ngoài, toàn bộ quá trình trò chuyện đều lộ ra dáng vẻ âm u đầy tử khí. Thậm chí cuộc nói chuyện còn chưa có kết thúc, cậu đã kêu mọi người dừng lại, đứng dậy nói với nhân viên đang công tác và khán giả trong trường quay, tôi đi ra ngoài bình tĩnh một chút.
Khi Hình Minh trở lại trường quay, Hồ Thạch Ngân và nhóm người hắn mang tới đã sớm tức giận bỏ đi.
Một người đàn ông đáng lẽ phải ‘chỉ điểm giang sơn’, có thể tới chấp nhận tham gia chương trình đã là nể mặt mũi lắm rồi, thời gian không thể tùy ý để người khác lãng phí như thế.
Vì lần này phỏng vấn không thuận lợi, Tô Thanh Hoa đành phải kéo xuống nét mặt già nua, mời đến đài một ‘ngưu nhân’. Người này là nhà sản xuất rất nhiều chương trình talk show nổi tiếng, còn kiêm luôn cố vấn hình tượng cho người dẫn chương trình, thường thường ông chỉ cần liếc mắt một cái liền biết vấn đề nằm ở đâu, dăm ba câu đã có thể hóa thứ tầm thường thành thần kỳ. Ông nhìn Hình Minh lắc lắc đầu, vỗ vai Hình Minh tận tình khuyên nhủ, tên nhóc này đang vướng vào chuyện ái tình, tuy nhiên cũng không thể đặt hết tâm tư vào nó, phải chú tâm vào công việc.
Bên ngoài trời lập tức âm u đến lợi hại, từng tầng mây xám dầy nặng kéo đến, bầu trời đang quang đãng bỗng chốc bị từng bước xâm chiếm. Ở trong trường quay giằng co hơn nửa ngày, thể lực của Hình Minh đã gần như cạn kiệt, đôi mắt khô nứt chỉ trực sụp xuống, không kịp ra khỏi cửa, đã bị Tô Thanh Hoa chặn ở bên trong giáo dục một hồi, y nói không phải cậu không đủ năng lực, mà rõ ràng là mất tập trung, phạm phải điều tối kỵ nhất là coi thường khán giả.
Tô Thanh Hoa chửi đến trời đất quay cuồng hoàn toàn không để ý ở đây còn rất nhiều nhân viên đang công tác, không lưu lại cho cậu chút mặt mũi nào. Hình Minh biết biểu hiện của mình là vô cùng gay go, chỉ im lặng nghe sư phụ mắng chửi, khiêm tốn tiếp thu phê bình.
Nghe xong Tô Thanh Hoa giáo dục, khi đi ra đã gần mười một giờ đêm. Lão Lâm tới đón Hình Minh trở về biệt thự Ngu Trọng Dạ, người trên xe không nhịn được lắm miệng hỏi, muốn đến xem tình hình của biên tập viên Lâm một chút không.
Đến bệnh viện, Lão Lâm cũng bị bất ngờ, Trang Lôi thân làm vợ lại không lộ mặt, trong phòng bệnh đã có hai người, một là Lạc Ưu, một là Ngu Trọng Dạ. Chắc là sau khi nhận được tin tức, vội vàng từ nước Mỹ chạy về. Ngu Trọng Dạ nhíu lông mày, mím môi, một khuôn mặt lạnh nhạt mệt mỏi, nhưng mơ hồ lại có hai, ba phân tình cảm chân thành. Lạc Ưu yên tĩnh ngồi ở bên cạnh hắn.
Rõ ràng mới hai ngày không gặp, lại như bạn cũ xa cách lâu ngày. Hình Minh hoàn toàn coi Lạc Ưu như không khí, chỉ thẳng mắt nhìn chằm chằm Ngu Trọng Dạ, lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi, hô hấp dồn dập, nhịp tim đập bắt đầu gia tăng tốc độ, thình thịch va vào lồng ngực.
Ngu Trọng Dạ liếc mắt nhìn Hình Minh một cái, nói với Lão Lâm đang đứng ở đằng sau, lão đưa Tiểu Hình trở về đi.
“Em… Tới xem một chút…” Hình Minh cưỡng ép giải thích, cúi thấp đầu, muốn nhìn vào trong phòng bệnh. Cậu quả thực muốn nhìn Lâm Tư Tuyền một chút. Cả ngày này cậu đều có một sự hoảng hốt khó mà bào chữa, chỉ sợ người này chết đi —— hai ngày trước còn nhảy nhót tưng bừng, một người đang sống sờ sờ, làm sao nói chết là có thể chết được.
Hình Minh tiến vào trong phòng bệnh, liều chết lao vào trong lòng Ngu Trọng Dạ. Cậu ngẩng mặt lên, bày ra một đôi mắt mê hoặc, sương mù mông lung mà nhìn đối phương.