Môi Súng (Thần Thương)

Chương 63



Edit & Beta: Direct Kill

‘Tầm nhìn Đông Phương’ một lần là nổi tiếng, quả pháo thứ hai chuẩn bị khai hỏa. Bên chỗ Hồ Tứ Gia không muốn lại phải tốn thời gian quay lại chương trình, hậu kỳ chỉ có thể nhắm mắt cắt ghép chỉnh sửa. Bản thân Hình Minh cũng không dám xem lại, nhưng vẫn bị Tô Thanh Hoa túm đi, bị ép trả lời câu hỏi, mất mặt hay không?

Hình Minh nhớ tới, lúc ban đầu sáng lập ‘Tầm nhìn Đông Phương’, bản thân tự tìm thành viên cho tổ như đãi cát tìm vàng trong nhóm công nhân tạm tuyển, da trâu thổi một đống, bánh vẽ một chồng(1), mới mời được mấy người có khả năng vào trong đội của mình. Nhưng những người này phần nhiều đều là lính mới, so với các thành viên nòng cốt trong ‘Minh Châu kết nối’ khác nhau một trời một vực.

(1) Da trâu thổi một đống, bánh vẽ một chồng: đều chỉ chuyện bị thổi phồng quá mức

Bỏ dở nửa chừng hay không tuân thủ cam kết đều không phải là tính cách của cậu, nhưng cứ khư khư theo đuổi những thứ khó khăn như thế lại khiến bản thân trở thành kẻ ngốc nghếch, huống hồ ‘Minh Châu kết nối’ là giấc mộng một thời của Tô Thanh Hoa, thẩm thấu mấy chục năm cuộc đời làm biên tập viên và nhiệt huyết tuổi trẻ của y.

Thứ nhất Hình Minh không biết dụng ý của lão Trần như thế nào, thứ hai cậu cũng không biết trong lòng mình thật sự đang nghĩ gì, đơn giản lấy một câu mà các nhà nho xưa hay dùng để chỉ cảm giác của cậu lúc này, đó là dục cự hoàn nghênh, không gật đầu cũng không lắc đầu, không cho cho mình một câu trả lời thỏa đáng. Chủ động thay đổi đề tài: “Thật khó nói, chuyện này đâu có đơn giản?”

“Nhóm thực tập sinh thứ hai đã đến rồi, cấp trên giao nhiệm vụ cho bọn họ phải đi đến từng tổ để thực tập, không đạt sẽ bị sa thải, biểu hiện tốt sẽ được lưu lại, cậu cũng nhận một thực tập đi.” Lão Trần âm thanh đột nhiên nâng cao, hướng về phía ngoài cửa phòng làm việc gọi với, “Tiểu Nam, cháu vào đây đi.”

Một thanh niên theo tiếng đẩy cửa mà vào, nhìn bộ dạng trông như đã đứng ngoài đó từ rất lâu rồi.

Ấn tượng đầu tiên đối với cậu nhóc này rất bình thường, vóc người không cao, hơi gầy, nhiều nhất cũng khoảng một mét bảy lăm, nhưng đến dần mới biết không phải như vậy. Đúng như dự đoán, bên trong Minh Châu đài vĩnh viễn không thiếu trai xinh gái đẹp, giống như trời tháng tư không thể nào thiếu hoa. Cằm có chút hơi nhọn, nhưng mà khẳng định, ngũ quan đặc biệt tinh xảo, có mấy phần đường nét giống Lạc Ưu. Cậu thanh niên xinh đẹp này trước tiên hướng lão Trần lễ phép chào “Chủ nhiệm”, sau đó nhìn thoáng Hình Minh liền bé ngoan nhanh nhẹn mà gọi một tiếng “thầy”.

Hình Minh không muốn nhận học trò, ở ngay trước mặt lão Trần giả bộ như thụ sủng nhược kinh, không dám nhận danh xưng này. Chuyện dạy dỗ cho lính mới, dưới cái nhìn của cậu còn khó nhằn hơn việc có nên nhận làm tiếp ‘Minh Châu kết nối’ nữa không kìa, cũng không phải cảm thấy mình không gánh nổi, mà ngại phiền phức.

“Đứa nhỏ này tên là Nam Lĩnh, là một trong những người nổi bật nhất trong nhóm thực tập sinh năm nay.” Lão Trần cười tủm tỉm giới thiệu, “Được sinh viên vote trực tuyến trên mạng những người đẹp trai nhất trường đó. Tinh thông vài loại ngôn ngữ, thuộc top mười người hát hay nhất trong trường đại học đấy.”

Thanh niên Nam Lĩnh này nhìn qua là người có khả năng, không kiêu căng khoe khoang, còn nói mình hâm mộ Hình Minh đã lâu, mỗi khi phát sóng ‘Minh Châu kết nối’ và ‘Tầm nhìn Đông Phương’ đều không bỏ sót bất cứ tập nào.

“Thật lanh lợi.” Đối phương hiển nhiên không thiếu tâm thiếu phổi trẻ con giống như Nguyễn Ninh, Hình Minh đối này người mới này rất hài lòng, không cố gắng khước từ nữa, “Nếu như không sợ mệt và sợ khổ, vậy hãy đi theo tôi.”

Ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm Trần, định mang theo người mới trở về địa bàn của mình, vừa đi đến chỗ thang máy, đã nhìn thấy một người ở phía đằng xa.

Hình Minh đột nhiên dừng bước. Hoảng hồn. Đài trưởng Ngu là nhân vật như thế nào, uy nghiêm anh tuấn, đương nhiên dù ở bất cứ nơi nào cũng đều lôi kéo sự chú ý của người khác. Ý định ban đầu của Hình Minh là coi hai người chỉ là lãnh đạo và cấp dưới, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, nhưng Minh Châu đài to lớn hơn nữa không thể chết già cũng không gặp gỡ. Cho dù thực tập sinh cùng đài trưởng, cũng sẽ có lúc gặp mặt.

Có đụng mặt nhau không đây?

Bên người Ngu Trọng Dạ cũng có một nam nhân đi theo, giống như người phụ trách bên đài nông nghiệp. Đài Minh Châu kiên quyết cải cách ba năm nay, nhưng không phải lần nào cải cách cũng đạt được hiệu quả rõ ràng, tỷ như lúc này, bị trói buộc bởi áp lực người xem và xu hướng đi lên của các chương trình giải trí quốc gia, chương trình đang tập trung vào vấn đề Tam Nông (nông thôn, nông nghiệp, nông dân) bị đổi thành vấn đề nguồn lực lao động, kết quả khiến khán giả cũ không hài lòng, khán giả mới không quan tâm, tỉ lệ người xem giảm mạnh. Ngu Trọng Dạ chính vì việc này mà phê bình hắn. Bọn họ hình như cũng muốn đi thang máy.

Hai người cứ như vậy mặt đối mặt mà đi về hướng đối phương, Hình Minh như gặp đại địch vô cùng sợ hãi, trốn cũng không được mà đi cũng không xong.

Lão Trần lúc này cũng từ trong phòng làm việc đi ra, nhìn thấy đài trưởng Ngu, vội bước nhanh đuổi tới, nói mình có chuyện cần báo cáo.

Lão Trần hỏi đài trưởng Ngu, sáng nay tôi nhìn thấy Lão Lâm, chú Ngu đã đổi Bentley thành Mercedes-Benz rồi sao?

Ngu Trọng Dạ gật đầu, đổi rồi.

Lão Trần biết xưa nay đài trưởng Ngu không thích khoe khoang, nhưng dù sao cũng tiếc, chỉ có Bentley mới xứng với chú Ngu của chúng ta, làm sao nói đổi liền đổi luôn như vậy.

Thang máy đến.

Hình Minh không dám đi vào. Ở trong không gian thang máy chật hẹp, tay chân rất dễ đụng chạm vào nhau, khiến lòng người sinh ra nhiều hồi tưởng. Cậu bày ra một bộ dáng kính trọng, người hơi cong xuống, ra hiệu mời lãnh đạo đi trước.

Thấy Hình Minh đứng ở cửa thang máy bất động, lão Trần bắt chuyện với Hình Minh: “Vào đi thôi.”

Hình Minh không dám nhìn thẳng vào mắt Ngu Trọng Dạ, đứng im, cung cung kính kính chờ ở thang máy bên ngoài: “Chúng tôi sẽ đi chuyến tiếp theo.”

“Thầy ơi, thang máy vẫn còn chỗ trống mà.”

Nam Lĩnh dường như không muốn từ bỏ ý định thấy đài trưởng bắt quàng làm họ, bị Hình Minh lạnh giọng mà ngắt lời: “Tôi nói, đi chuyến tiếp theo.”

Hình Minh làm sao lại không hiểu cơ chứ, Nam Lĩnh bây giờ cũng giống bản thân cậu ngày xưa, tự tin vào khuôn mặt của mình, hiểu chuyện lại thông minh, hận không thể như măng non mọc sau mưa, muốn mau chóng bắt lấy cơ hội ngàn năm này, để đôi cánh được tung bay.

Không an phận. Không an phận kỳ thực không phải là chuyện tốt.

Ngu Trọng Dạ liếc mắt nhìn Hình Minh một cái, trong mắt thật giống như có cậu, lại giống như chẳng có gì, sau đó hắn quay sang nhìn Nam Lĩnh đang bị Hình Minh quát một chút, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, hỏi lão Trần: “Người này nhìn có vẻ lạ. Thực tập sinh?”

Lão Trần nhấn cửa thang máy không cho đóng, gật đầu phụ họa: “Là thực tập sinh xuất sắc nhất trong nhóm thực tập ở đài ta năm nay, điều kiện bẩm sinh xuất chúng, kiến thức cơ bản cũng vững chắc, trên weibo dạo trước rất huyên náo vì có cuộc bình chọn ‘nam thần quốc dân’, cậu ta đứng thứ nhất đó.”

“Nam thần quốc dân, ” Ngu Trọng Dạ liếc nhìn Nam Lĩnh một cái, cười khẽ, “Lai lịch thật lớn. Tên gì?”

“Chú Ngu, em tên là Nam Lĩnh, là Nam Lĩnh trong câu “Việt lĩnh hướng nam phong cảnh dị, nhân nhân truyện thuyết đáo kinh thành” (vượt đèo hướng nam phong cảnh dị, người người truyền thuyết đến kinh thành). Nam lĩnh không chỉ thể hiện sự khiêm tốn lễ phép, mà còn tự tạo cho mình chút quan hệ để bấu víu, “Chú Ngu, giấc mơ từ nhỏ của em chính là được làm việc ở trong đài Minh Châu, em có thể gọi ngài là ‘thầy’ được không?”

“Tên rất hay, nhưng tiếng phổ thông chưa đúng tiêu chuẩn.” Ngu Trọng Dạ không đáp ứng, chỉ hỏi, “Người Tứ Xuyên?”

“Tứ Xuyên, Tự Cống.” Nam Lĩnh gật gật đầu. Cậu ta nói chuyện quả thực có chút mùi vị “Xuyên phổ”, nhưng chỉ một chút ít thôi, nên lúc trước Hình Minh không nghe ra được.

“Đều nói Xuyên Du khí hậu nuôi người, quả nhiên.” Nhìn qua tâm tình của đài trưởng Ngu có vẻ rất tốt, ý cười sâu sắc thêm, đôi mắt thâm sâu cũng biểu lộ vẻ tán thưởng, đối với cậu thực tập sinh mới tên Lĩnh Nam này có vẻ rất hài lòng: “Cùng thầy của cậu làm cho thật tốt nhé.”

Hắn không nhìn Hình Minh một cái nào nữa.

Lão Trần buông lỏng tay, cửa thang máy khép lại, đài trưởng Ngu cũng đi.

Nghe thấy câu nói chính miệng đối phương nói ra “Làm rất tốt”, đến đây, cái giày kia rốt cục rơi xuống đất.

Hình Minh trước tiên gọi điện thoại cho Lý Mộng Viên, xác nhận cô cuối tuần này được nghỉ, liền hẹn cô cùng đi thăm vợ của giáo sư Hạ.

Sau đó Hình Minh gọi điện cho Nguyễn Ninh, để hắn giới thiệu hoàn cảnh và công việc cho thực tập sinh mới, thuận tiện hẹn mọi người, cậu muốn mời ăn cơm, coi như là vì người mới bày tiệc đón gió.

Cúp điện thoại, tâm tình của cậu cực kỳ phấn chấn. Mưa ngừng mây tan, quá khứ rốt cục cũng chỉ là quá khứ mà thôi.