Hình Minh ở trong phòng làm việc tiếp điện thoại của Lưu Á Nam, sau khi cúp điện thoại lại phải tiếp tục tăng ca.
Cậu nhớ tới một người phụ nữ, bền bỉ khiếu nại cùng đấu tranh, sau đó bà lại dùng lý do tương tự lựa chọn từ bỏ.
Đó là mười hai năm trước.
Hình Minh ban đêm ở lại tăng ca được Ngu Trọng Dạ mời đi ăn khuya, vẫn là chỗ của ông chủ mặt rỗ. Mặc dù ban đêm có gió, nhưng khí trời vẫn nóng đến thiêu người, chỗ ngồi đã gần như chật kín, mỗi một bàn đều đầy người chen chúc, ăn đậu tương, uống bia, bọn họ có thể là tình nhân, có thể là bằng hữu, khiến Hình Minh hâm mộ nhất vẫn là một gia đình nhỏ có ba người đang ăn uống vui vẻ. Cuộc sống của người bình thường chính là như thế, vất vả nhưng hạnh phúc, còn cậu trong lòng mong mỏi một người, nhưng vĩnh viễn không bao giờ ở trong lòng người đó.
Hình Minh mặc dù đói bụng nhưng ăn lại không vào, đầu cúi thấp, chậm rãi gảy gảy thức ăn lung tung, cậu gắp thịt lươn ra khỏi rau xào, màu sắc rực rỡ, chiếm hơn nửa đĩa.
Ngu Trọng Dạ nhìn cậu, hỏi: “Làm sao vậy?”
Lời Hình Minh chưa kịp nói khỏi miệng, lại nuốt trở về: “Vết thương trên lưng… Còn đau.”
Ngu Trọng Dạ nhíu lông mày, nói: “Lát nữa để tôi xem một chút.”
Hai người trở lại Bentley, Lão Lâm hiểu ý đứng ở bên ngoài hút thuốc. Hình Minh ngồi lên đùi Ngu Trọng Dạ, tự mình cởi nút áo, đem áo sơmi cởi ra hơn nửa. Người cậu hơi nghiêng về phía trước, tay chống lên ghế ô tô, để lộ đằng sau lưng cho Ngu Trọng Dạ xem.
Đã qua ba ngày, vết roi vẫn như cũ rõ ràng, có nhiều chỗ tổn hại nghiêm trọng, đã kết vảy già.
“Mấy ngày này nhớ ăn kiêng một chút, lưu lại sẹo rất đáng tiếc.” Ngu Trọng Dạ cúi người hôn lên vết thương phía sau lưng Hình Minh, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp ma sát, thuận theo sống lưng của cậu, từng tấc từng tấc hôn xuống. Ngón tay dời đến trước ngực Hình Minh, xoa xoa lồng ngực cậu, nhiều lần xoa nắn đầu nhũ.
Phía sau lưng được an ủi chăm sóc, cấp tốc bùng lên lửa tình, Hình Minh cả người thoải mái run rẩy, rên rỉ.
Ngu Trọng Dạ một bên hôn một bên hỏi cậu, chương trình ngày mai chuẩn bị xong?
Hình Minh thành thật trả lời, Tô Thanh Hoa tự mình chọn đề tài, nội dung liên quan tới việc vén tấm màn đen trộm cắp trong nghề khâm liệm. Cậu có chút ghét bỏ vì đề tài này quá nhỏ, việc hiếu hỉ, chuyện nhà người ta, căn bản không đủ chỗ để cho cậu phát huy khả năng. Trong giới truyền thông này có hai loại người, một là miệng giấu dao nhọn, hai là đầu lưỡi gắn hoa, Hình Minh tự nhận thấy tính cách mình không phù hợp với người thứ hai, cho nên dốc sức muốn làm người tài ba trong loại người thứ nhất.
Bàn tay Ngu Trọng Dạ trượt từ lồng ngực xuống bụng dưới Hình Minh, vòng vèo một hồi, môi lại trở về bên tai Hình Minh, dọc theo vành tai hôn xuống. Vừa là tình nhân cũng là sư phụ, Hình Minh bị trêu đùa cả người nhũn như bún. Nhưng đài trưởng Ngu vẫn khí tức bất loạn, còn có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi, dạy dỗ Hình Minh, hắn đưa ra vài kiến nghị đối với đề tài mới của cậu, tuy lời ít nhưng tựa như vén mây thấy nguyệt.
Hai người quần áo xốc xếch ở trong xe triền miên một lúc lâu, Ngu Trọng Dạ từ phía sau đem Hình Minh ôm vào trong ngực, thay cậu cài lại nút áo, sau đó nhấc cằm cậu lên, dặn dò khi nào phát sóng trực tiếp kết thúc, ra chỗ cũ đợi hắn, Lão Lâm sẽ đón cậu đến biệt thự hồ nước.
Lần trước làm ra chuyện cười gây náo loạn, Hình Minh nhất thời vờ ngớ ngẩn, lúc sau lắc lắc đầu hỏi, đi chỗ đó để làm chuyện?
Tựa như biết đối phương hiểu rõ mà còn hỏi, Ngu Trọng Dạ lấy tay vỗ nhẹ lên gáy Hình Minh, cười nhạt nói, đứa ngốc, đương nhiên là làm em.
Hình Minh vẫn chần chờ, lại đẩy em xuống hồ nước chứ gì?!
Ngu Trọng Dạ cơ hồ bật cười, ôm chặt Hình Minh vào trong ngực, chỉ cần Minh Minh của chúng ta hiểu chuyện, cái gì cũng đều theo em.
Bên trong Bentley không bật đèn nên tối mù mịt, Hình Minh cố gắng lắc lắc cái cổ, cùng Ngu Trọng Dạ ở trong bóng tối hôn môi. Mới đầu là đài trưởng Ngu bá đạo dùng lưỡi công chiếm, cuối cùng lại là Hình Minh lưu luyến không rời, cậu dẫn dắt cánh tay Ngu Trọng Dạ vòng qua bên hông mình, cùng mười ngón của hắn đan xen chặt chẽ, không giữ lại chút nào môi lưỡi tập trung hôn sâu, chỉ lo hôn lần này, mai kia sẽ không còn cơ hội nữa.
Bây giờ mọi chuyện quả thực đài trưởng Ngu đều theo cậu, thậm chí không cần cậu dùng thân thể trao đổi, chủ động đưa ra yêu cầu. ‘Tầm nhìn Đông Phương’ sắp sửa kết thúc thời gian thử nghiệm, đạt được thành công ngoài mong đợi, tuy rằng không hẳn vượt qua được ‘Minh Châu kết nối’, nhưng đây là một chương bình luận tin tức chiều sâu tương đối mới lạ, có thể trong khoảng thời gian ngắn đứng vững được đã không dễ dàng. Cho nên muốn tăng lương đều có thể tăng lương, muốn trở thành chương trình chính thức đều có thể, còn có nhân viên nào muốn có hộ khẩu kết hôn mua nhà, bạn gái bụng đã to hơn, nếu như đứa trẻ kia chưa sinh ra thì mọi chuyện đều có thể giải quyết.
Những thứ này đều là điều kiện ban đầu của ‘Tầm nhìn Đông Phương’, Hình Minh vì cấp dưới của mình đã tranh thủ với Ngu Trọng Dạ.
Các thành viên ở lại tăng ca kéo nhau ra ngoài ăn khuya, Hình Minh ngồi một mình trong phòng làm việc, ngẩn ngơ quan sát chiếc bút máy mới được tặng.
Mãi cho đến khi xuống xe, cậu vẫn không có cơ hội để hỏi, chương trình ‘Minh Châu kết nối’ tuần này có phát sóng hay không?
Cậu ở trên mạng có tra qua thông tin về lãnh đạo của hội chữ thập đỏ kia, rất nhanh phát người tên Tạ Đỉnh từng gặp ở nơi cưỡi ngựa trong sơn trang chính là người phụ trách thương mại của Hội chữ thập đỏ, nói trắng ra là chính là người chuyên làm tam sản trong hội chữ thập đỏ, hình như có giao dịch kinh doanh với công ty con của đài Minh Châu..
Tuy rằng Ngu Trọng Dạ không nhắc một lời tới vụ án của Lưu Sùng Kỳ, nhưng cậu có thể cảm giác được trong lời nói của hắn tràn ngập ám chỉ, tất cả lẽ ra nên chấm dứt ở đây.
Đầu tiên là do ‘Tầm nhìn Đông Phương’ xúi giục, tiếp đến được ‘Minh Châu kết nối’ quạt lửa, một sai lầm, trải qua vô số chắp vá trùng hợp, lại thêm ai đó đằng sau cố ý giật dây, sự việc ngày càng trở nên trầm trọng, không ai có thể cứu vãn được. Công kiểm pháp công bằng chính nghĩa, hội chữ thập đỏ vẫn làm từ thiện che mắt người, các phương tiện truyền thông đóng vai trò như một đại anh hùng giám sát kẻ có tội, công chúng hóng chuyện đến thỏa mãn… Mà ngay cả Lưu Á Nam, cũng mong mọi chuyện đi vào dĩ vãng.
Chuyện này đã biến thành trò cười cho cả nước, mỗi người liên quan đều có được kết quả viên mãn.
Ngoại trừ bản thân Lưu Sùng Kỳ.
Ngoại trừ chân tướng.
Buổi sáng thứ năm có mưa, không lớn, lất phất tựa lông trâu, nhưng bầu trời xám xịt, không còn thấy dấu hiệu của mùa hè.
Hình Minh làm việc trong phòng đến bình minh, về nhà rửa mặt một chút sau đó chợp mắt trong chốc lát, rồi lại lái xe tới vườn Minh Châu. Tại cửa thang máy gặp được người mấy ngày nay không thấy mặt là Lạc Ưu, còn có vị phó đạo diễn của tiệc mừng trong đài lần này. Phó đạo diễn vẫn chưa có có cơ hội tập hợp được hai người dẫn chương trình, nên ở trong thang máy cố gắng giành giật từng giây, đem quy trình tiệc mừng lần này ngắn gọn nói qua với hai người, sau đó lại hẹn thời gian gặp mặt.
Lạc Ưu cười nhìn Hình Minh, một gương mặt tuấn mỹ rạng rỡ toả sáng, nói tôi không có ý kiến, tùy biên tập viên Hình sắp xếp thời gian như thế nào.
Lạc thiếu gia vẫn có nhận thức cơ bản, không vì một giải thưởng mà buồn bực, cùng Hình Minh anh đến tôi đi, chuyện trò vui vẻ mà so chiêu. Nhưng sau khi vị phó đạo diễn kia rời đi, không gian bên trong thang máy như thu hẹp lại, bầu không khí đột nhiên trở nên khác lạ. Hai người đồng thời rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau Lạc Ưu mới lên tiếng xin lỗi: “Thật không tiện, tuần trước chưa trong nhà có việc, không đến buổi họp được.”
Hình Minh không nói lời nào, chỉ thờ ơ liếc nhìn đối phương một cái, trong lòng có chút kiêu ngạo, Lạc Ưu và cậu, bất kể là giải thưởng Golden Mic hay Ngu Trọng Dạ, dù sao hắn ta cũng chỉ là một kẻ thua cuộc.
Lạc Ưu không để ý thái độ của Hình Minh, cười cười nói: “Chúc mừng, danh sách đề cử giải thưởng Golden Mic năm nay có tên anh.”
Hình Minh trong lòng để ý, nhưng ngoài miệng lại nói: “Tôi không lạ lắm.”
“Cái không lạ lắm này chính là vinh dự của anh. Còn tôi không thèm khát, đó là thói quen.” Lạc Ưu chưa bao giờ chịu khuất phục dưới người khác, nhận hết thảy vinh dự, ca ngợi cùng sự chú ý đều là thói quen của hắn, hắn đột nhiên giơ tay ấn một loạt các nút đi lên của thang máy, “Ông ngoại tôi được mời tham gia tiệc mừng, nhưng đáng tiếc người nhận giải thưởng không phải tôi.”
Thang máy đến mỗi một tầng đều phải dừng lại, tương đương với việc hai người bọn họ vẫn còn đứng cùng nhau một khoảng thời gian nữa. Hình Minh hơi nhíu mày, không rõ đối phương muốn làm gì.
“Thầy Ngu không có nói cho anh biết sao?” Lạc Ưu bỗng nhiên làm ra biểu tình tỉnh ngộ, “Đúng rồi, anh dù sao cũng chỉ biết mấy chuyện trên giường thôi.”
Không khí bên trong càng lúc càng ngột ngạt, khuôn mặt Lạc Ưu phản chiếu trên cửa thang máy, ánh sáng thay đổi liên tục, khiến ngũ quan hắn có chút vặn vẹo, khuôn mặt tuấn mỹ trở nên dữ tợn. Hình Minh mỉm cười, thản nhiên tiếp nhận khiêu khích. Cậu hoàn toàn không muốn cùng người này tranh cãi, hai người bọn họ ở chỗ này giương cung bạt kiếm, kết quả chẳng phải sẽ trở thành đề tài trong lúc ăn cơm cho toàn bộ người trong đài, hà tất phải làm thế?
Lạc Ưu nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương chỉnh sửa cổ áo, chậm rãi tiếp tục nói: “Khi chuẩn bị đi phỏng vấn để làm sáng tỏ mọi chuyện cho chương trình tới, Lưu Sùng Kỳ đột nhiên bị trúng gió, già đầu rồi nên việc đi vệ sinh còn không thể kiểm soát, nhìn rất đáng thương. Rõ ràng nói chuyện không rõ ràng, nhưng gặp ai cũng lôi kéo tay áo người đó, xin trả lại sự trong sạch cho ông ta. Cấp trên hi vọng cơ quan kiểm soát mau chóng khởi tố, tòa án mau chóng phán quyết, nhưng tôi cho là không cần thiết, nên cứu giúp thì cứu giúp, nên tìm người bảo lãnh thì tìm người bảo lãnh, vụ án này ván đã đóng thuyền, nếu không ấn định theo trình tự tư pháp, ngược lại dễ dàng…”
Thang máy vẫn tiếp tục đi lên, Hình Minh nhìn đôi môi xinh đẹp liên tục đóng mở của Lạc Ưu, hai tai nổ vang.
“Chương trình làm sáng tỏ quả thực có làm, nhưng không có ý định phát sóng. Thầy Ngu nhìn ra được bức thư giải oan kia có văn phong của tiền bối Tô, thầy ấy không nói cho anh thì để tôi nói, tốt nhất chớ đem sư phụ của mình kéo vào chuyện này. Gia đình Lưu Sùng Kỳ đã nghĩ thông suốt, nói cho cùng, thầy Lưu tuổi tác đã cao, xâm hại tình dục trẻ em vốn cũng không phải ngồi tù nhiều năm, trong đài đã có người phải chịu xử lý kỷ luật, không tính là xử trí bất công, chuyện này chấm dứt ở đây, ai cũng vui vẻ…”
Thang máy rốt cục dừng ở khu vực làm việc của ‘Tầm nhìn Đông Phương’, nhưng Hình Minh vẫn không nhúc nhích, thời điểm cửa mở ra một thành viên trong tổ của Hình Minh đang định tiến vào, thấy không khí bên trong có chút quái đản, do dự một chút, liền dừng lại bước chân.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, thang máy tiếp tục đi lên.
“Thầy Ngu có tầm nhìn cũng có kế hoạch, điều này có liên quan đến việc điều nhiệm thăng chức nên trong thời gian này tốt nhất đừng gây ra chuyện gì. Golden Mic là tôi chủ động buông tha, tô sẽ không để cho thầy Ngu phải khó xử, tôi biết thầy ấy muốn bồi thường cho anh.”
Hình Minh cười lạnh, lời người này nói ra có bao nhiêu cao thượng, còn thật sự muốn trở thành hiền thần phụ tá bá nghiệp, hết lòng quan tâm chăm sóc, sâu sắc đồng cảm.
Thang máy dừng ở khu vực làm việc của ‘Minh Châu kết nối’, cũng không biết có phải trùng hợp hay không, hắn lúc đó đoạt phòng làm việc của Hình Minh, vừa vặn ở ngay trên phòng làm việc hiện tại của cậu, vô tình hay cố ý đều trên cậu một cái đầu.
Lạc Ưu trước khi ra khỏi cửa quay đầu lại nhìn Hình Minh, nở nụ cười xinh đẹp.
“Anh không cần đi tìm thầy Ngu lý luận, hôm nay thầy ấy sẽ không đến vườn Minh Châu, ông ngoại tôi mời thầy tới chơi cờ.”
Nội dung chương trình ‘Minh Châu kết nối’ phát sóng thứ sáu không có gì mới mẻ, chỉ cần nghe ngóng một chút là có thể rõ ràng, tin tức quốc tế sẽ thảo luận về cuộc khủng hoảng hạt nhân của Bắc Triều Tiên, còn tin tức sau nhiều lần thảo luận quyết định chọn chủ đề ‘nghệ nhân dân gian cuối cùng’.
Hình Minh có chút mờ mịt hỏi một người trong ban biên tập của ‘Minh Châu kết nối’ mà trước đây cậu quen, tập tiếp theo, nội dung là gì?
Người kia dáng vẻ thản nhiên trả lời, quốc hội Nhật vẫn đang trong tình trạng căng thẳng và ‘mười năm đi bộ vòng quanh Trung Quốc ——con đường đến với hành trình huyền thoại’(1), sắp tới không phải sẽ đến sinh nhật của Dư Thuần Thuận(2) hay sao, hai năm không sợ chết thám hiểm tầng tầng lớp lớp trên đất nước, loại tinh thần này vừa đáng sợ cũng vừa đáng khen, vừa vặn có thể làm thành chương trình….
(1) Là tên một cuốn sách cũng là một câu chuyện có thật về nhà thám hiểm Lôi Điện Sinh, 49 tuổi, thực hiện chuyến hành trình đi bộ mười năm vòng quanh Trung Quốc.
(2) Là một nhà thám hiểm người Trung Quốc. Ông qua đời vì mất nước vào năm 1996 trong khi tìm kiếm một ốc đảo bị mất trong sa mạc Lop Nur ở tỉnh Tân Cương.
Đồng chí ban biên tập ‘Minh Châu kết nối’ vẫn còn đang ba hoa khoác lác, Hình Minh đã quay đầu bỏ đi. Kỳ thực không cần hỏi thêm nữa, tập này, tập sau, tập sau nữa… Sẽ chẳng bao giờ có chương trình giải oan cho Lưu Sùng Kỳ. Trước đài ca công tụng đức, sau đài tuân thủ nội quy, đây chính là đài Minh Châu, nơi đại diện cho mặt mũi quốc gia và tiếng nói của quần chúng, có thể phát cái gì không thể phát cái gì, cậu hẳn phải rõ ràng hơn ai hết.
Nào có quân vương sẵn sàng bỏ cả non sông chỉ vì người đẹp? Lúc này Hình Minh bỗng nhiên suy nghĩ thông suốt, mấy ngày gần đây Ngu Trọng Dạ đi đâu cũng mang theo cậu bên người, nào phải yêu thích, nào phải quý trọng, đơn giản là hắn sợ cậu sẽ lại gây chuyện, tổn hại đến mặt mũi đài Minh Châu, ảnh hưởng tới con đường làm quan của hắn.
Cậu là con ếch trong nồi nước sôi, chỉ cần hắn ôn nhu là ý chí đã hao mòn, bị những lời đường mật dụ dỗ, chậm rãi chết đi.
Hình Minh như người mộng du rời đi, bất tri bất giác đã đi đến cửa phòng làm việc của đài trưởng, cậu biết Ngu Trọng Dạ không có ở bên trong, nhưng vẫn ở ngoài cửa luẩn quẩn không đi. Chuyện đến nước này, cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng được phản ứng của Ngu Trọng Dạ, đơn giản là dùng bạo lực chinh phục, dùng ôn tồn dụ dỗ, rồi lại nhẹ giọng khuyên cậu, nên hiểu chuyện một chút.
Hình Minh mấy lần nhấc tay lên, muốn mạnh mẽ mở cánh cửa này, gây ra tiếng vang kinh thiên động địa. Nhưng gây chuyện xong thì sẽ làm gì tiếp theo, nước mắt của cậu chậm rãi trượt xuống hai gò má, cậu chỉ muốn hỏi hắn một câu, rốt cục, hắn coi cậu là loại người thế nào?
Hình Minh trở lại phòng làm việc của mình, gọi Ngu Thiếu Ngả đến, hỏi cậu ta, bao nhiêu người biết cậu là con trai đài trưởng?
Ngu Thiếu Ngả không nghĩ tới đối phương gọi mình vào đây để hỏi vấn đề thẳng thắn như vậy, thành thật trả lời, người có chút tư lịch trong đài, cần biết đều biết.
Hình Minh cười cười, nói, được.
Trước khi chương trình bắt đầu, Hình Minh và Ngu Thiếu Ngả tìm tới đạo diễn truyền hình, nói với cô rằng đài trưởng đã đồng ý, liên quan tới nội dung vụ việc chiến sĩ thi đua toàn quốc bị nghi ngờ là xâm hại trẻ em, đợi khi chương trình này kết thúc sẽ kéo dài thêm vài phút để tuyên bố chính thức.
Đạo diễn không chút nghi ngờ đồng ý. Đã có tiền lệ về vụ việc lần trước của giáo sư Hạ, đài trưởng Ngu đối với ‘Tầm nhìn Đông Phương’ tựa hồ rất thoải mái, cho phép người người dẫn chương trình thỉnh thoảng thốt lên một câu kinh thế hãi tục; hơn nữa gần đây cô cũng nghe một vài thông tin về chuyện trăng hoa của đài trưởng, dưới cái nhìn của cô, trước mắt một người là thái tử, một người là sủng phi, tự cảm thấy không thể đắc tội, cũng là bằng lòng tin tưởng, đài trưởng đã chấp nhận hành động này.
“Đây là ‘Tầm nhìn Đông Phương’, còn tôi là Hình Minh.”
Chương trình kỳ này kết thúc sớm hơn thường lệ, sau khi đọc tên cảm ơn những thương hiệu đã tài trợ cho chương trình, khuôn mặt Hình Minh nhìn thẳng vào ống kính hơi nhíu mày, biểu tình của cậu nghiêm túc đến gần như đau xót, tận lực thả chậm tốc độ nói, từng chữ đều nói đến rõ ràng.
“Tập trước chương trình có đưa tin về vụ án chiến sĩ thi đua Lưu Sùng Kỳ xâm hại một bé gái, nhưng ở vụ án này vẫn còn tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ, chứng cứ về vụ án chưa được xác định làm rõ nhưng chương trình lại như một người trong cuộc tiến từng bước khẳng định theo ý mình, vụ án thành ra như vậy đều là lỗi của tôi, chứng cớ không xác thực, rõ ràng đã kích động đưa tin, là tổng phụ trách của ‘Tầm nhìn Đông Phương’ cũng như người lên kế hoạch cho chương trình tập hôm ấy, tôi không thể trốn tránh trách nhiệm…”
Chương trình vừa mới kết thúc, điện thoại của đài truyền hình liền bạo, điện thoại Hình Minh cũng bạo.
Đạo diễn lúc này mới cảm thấy khả năng xảy ra vấn đề, nhưng thời gian kéo dài chỉ có vài phút, mà cậu đã nói được hết những gì cần nói.
Hình Minh dứt khoát tắt nguồn điện thoại, đem tất cả nhưng náo động ngăn cách ở bên ngoài, cả người thoải mái không nói thành lời. Sự tình đến thật vội vã, những cũng thật khẩn cấp, Hình Minh trước con mắt của toàn bộ nhân viên công tác và khán giả trong trường quay đứng lên rời đi, sống lưng thẳng tắp, cằm khẽ nâng, một bộ ai cũng không lọt vào mắt mình. Kỳ thực trong lòng cậu hiểu rất rõ, lần này cậu gây ra đại họa thật rồi, có thể đây là lần cuối cùng được đứng tại vị trí này.
Ai có lỗi, ai phải gánh chịu, ai bắt đầu, thì do người ấy dừng lại.
Buổi tối trời lại bắt đầu mưa, vẫn là mưa phùn, vừa xua tan đi được không khí oi bức của thành thị, vừa cọ rửa con đường trở nên sáng bóng. Đi đôi giày mới cả một ngày, có chút kích chân, Hình Minh liền cởi giày, cầm trong tay, chạy vào trong màn mưa.
Cậu sợ đến trễ Lão Lâm sẽ không chờ mình.
Mùa hè thật sự đến rồi, dọc con đường là những tán lá xanh biếc khỏe khoắn, Hình Minh chạy xuyên qua các tán cây, chân giẫm vào nước bắn lên tung tóe, không đầu không đuôi mà nghĩ ngợi rất nhiều.
Lúc trước cậu quyết định bỏ y theo văn, là một người phía nam xuất thân không chính quy, vì muốn được điểm A trong bài tiếng phổ thông, cậu phải bi bô luyện tập cơ miệng giống như trẻ em đang tập nói, chuyện này ở trước mặt người khác quá sức mất mặt, nên cậu chỉ dám nửa đêm trốn vào nhà vệ sinh, cả đêm luyện nói.
Hay những ngày cùng Tô Thanh Hoa cắt nối biên tập chương trình thâu đêm trong phòng, rõ ràng chỉ dựa vào khuôn mặt đã có thể làm dẫn chương trình cho trung tâm giải trí, còn có thể thoải mái phát triển cao hơn nữa, nhưng cậu lại cố tình muốn học lại từ đầu để trở thành phóng viên, nhiều ít khổ cực vất vả tạm thời không nhắc tới, cuối cùng cũng coi như sử dụng được kiến thức.
Cõi đời này đến người chuyên nghiệp còn khó làm được thứ gì đặc sắc, huống hồ một tay mơ thay đổi giữa chừng như cậu, những việc này, cậu đều trải qua rất nhiều khổ cực, lưu luyến ấp ủ, những hình ảnh về chương trình của cậu từng cái từng cái một hiện lên trước mắt, không thể tiêu tan.
Phía đối diện vẫn là cửa hàng tiện lợi, Hình Minh thở không ra hơi, khó khăn lắm mới bình ổn hơi thởi sau đó cố ý tiến vào hỏi thăm một chút, có chiếc Bentley nào từng tới đây chưa?
Cô nhân viên của cửa hàng kỳ thực không lưu ý tình huống phố đối diện, đành phải mờ mịt lắc đầu, Bentley? Chiếc xe gây chú ý như vậy nhất định cô phải có ấn tượng, cho nên hình như không có tới.
Hình Minh đặc biệt vui mừng mà nở nụ cười, dứt lời cảm ơn, vội vàng trở về vị trí cũ, kiên trì chờ.
Bình thường không có thói quen mang đồng hồ, điện thoại cũng tắt máy nên không rõ được thời gian. Cậu đứng chờ Ngu Trọng Dạ, chờ xe Lão Lâm tới đón, chờ đến khi chân nhũn hết cả, không thèm để ý hình tượng ngồi xuống tại chỗ, ôm lấy hai đầu gối, đem mặt vùi vào bên trong.
Nhưng chiếc kia Bentley kia mãi đến tận hừng đông cũng chưa từng xuất hiện.