Sửa từ cv: Quỳnh Thiên
Tô Nhược thực chất ở công ty chỉ là nghệ sĩ hạng 2, cũng không quá được coi trọng, nhờ vào Nhâm Tuyết Sinh trước đó đem chuyện của cô náo động đến toàn giới đều biết, ngược lại để danh tiếng của cô nâng cao một bước, danh tiếng nhảy vọt.
Công ty lập tức liền coi trọng trình độ Tô Nhược. Cô cùng ngày vừa mới trở về nhà, người đại diện liền lái xe tới, đồng thời mang đến không ít tài nguyên. Tô Nhược về sau càng không tệ, liền hỏi chuyện trước đó để người đại diện chú ý: " Phim mới Trần đạo diễn chị nghe đến chừng nào thì bắt đầu tuyển diễn viên?"
Người đại diện mơ hồ, theo bản năng trả lời: "Trong giới đều đang đồn tháng sau bắt đầu, nhưng thời gian cụ thể còn chưa quyết." Nói xong cô mới phản ứng được, bất khả tư nghị nói: "Không thể nào, em thật sự muốn đi? Chị nghe nói Trần Hữu Sinh nóng tính, lại xấu tính, không ưa nhất. . . Kỹ thuật diễn không tốt, còn mua mặt thảo nhân vật giả thiết minh tinh."
"Đi, có phim tốt, sao lại không đi?" Tô Nhược nói chuyện đương nhiên.
Người đại diện nhả rãnh: ". . . Em đối với mình cũng tự tin quá."
Trần Hữu Sinh năm nay mới hai mươi chín tuổi, trong giới tuổi tác xem như rất nhỏ, mà đã có thể một mình đảm đương một phía, ra phim tốt đã bưng ra ba vị Ảnh đế, hai vị Ảnh hậu, chính mình cũng cầm giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất hai lần.
Chỉ cần có dã tâm, đối với phim mới của hắn đều nhìn chằm chằm. Không phải chỉ người đại diện, mà còn Ảnh hậu tiểu hoa đán đều nhìn chằm chằm vai diễn kia, Tô Nhược xét vẻ ngoài không có vấn đề, nhưng kỹ thuật diễn. . . Ngắn ngủi hai tháng mà thôi, coi như có điểm tốt, nhưng chẳng lẽ có thể hơn được những kẻ già đời kia.
"Dù sao đến lúc đó chị nhất định phải cho em tranh thủ thử sức." Tô Nhược vỗ vỗ bờ vai của cô, vô cùng thận trọng nói: "Nhất định, em đi lên đây?"
Người đại diện: ". . . Tốt a." Cô cúi đầu nghĩ nghĩ, tựa hồ là suy nghĩ đến cái gì, đột nhiên giữ chặt Tô Nhược tay nói: "Không bằng em để vị kia của nhà em . . . Đi đập tiền, đừng quá cố lấy mặt mũi, có người cung cấp tài nguyên mà không cần là đồ ngốc, em cũng đừng học theo mấy nhân vật nữ chính phim truyền hình, rõ ràng chuyện có thể giải quyết rất đơn giản, hết lần này tới lần khác muốn làm cho phiền phức."
"Chị nói rất đúng."
"Cho nên —— " Tô Nhược đánh gãy lời cô nói: "Nhưng là, chị cảm thấy Trần Hữu Sinh sẽ thiếu đầu tư?"
Người đại diện: ". . ." Thất sách Mã Đan.
Tô Nhược: "Được rồi, chị đừng quá lo lắng, chúng ta dựa vào thực lực thủ thắng."
Người đại diện trầm mặt một lát, yếu ớt nói:". . . Vậy chị đợi một chút em dựa vào giá trị nhan sắc thu phục Trần đạo diễn."
Tô Nhược: ". . ." Lời này làm sao lại có chút không đúng? Người đại diện dưới tay còn có những nghệ sĩ khác, rất bận rộn, ở bên này Tô Nhược cùng cô thảo luận một chút quá trình làm việc xong, liền vội vàng lái xe rời đi.
Tô Nhược một mình không có việc gì, dứt khoát trạch trong nhà, lại bắt đầu suy nghĩ phim Trần Hữu Sinh. Mỗi người đều có phong cách cá nhân thuộc về mình, phim Trần Hữu Sinh, ống kính duy mỹ, biên tập trôi chảy, từ đầu đến cuối đều quán xuyên một đầu chủ tuyến, không lạc đề, đánh giá cũng rất cao.
Hệ thống đi theo túc chủ cùng một chỗ nhìn: "Cái này trước đó không phải cô đã nhìn qua sao?"
"Ân." Tô Nhược gật đầu, "Ta lại suy nghĩ một chút."
Hệ thống: ". . ." Mỗi người thành công đều không phải vô duyên vô cớ có được, Tô Nhược dù cho có kỹ thuật diễn từ đời trước, cũng không dám khoe khoang khoác lác, cam đoan thực lực mình có thể mạnh hơn Ảnh hậu, cho nên người Trần Hữu Sinh đặc biệt thích, liền lộ ra mười phần trọng yếu.
Hết lần này tới lần khác người này hắn rất thần bí, trừ điện ảnh rất ít khi tiến hành hoạt động xã giao.
Có năng lực, chính là lão Đại, tùy tâm sở dục, muốn làm gì thì làm. Thời gian một tháng, một cái chớp mắt đi qua. Nương theo lấy Nhâm Tuyết Sinh, Thường Thiên Quân sắp truyền tới tin tức, còn có phim mới Trần Hữu Sinh « nội ứng » ngày 20 tháng 9 sẽ thông báo chính thức tuyển diễn viên.
Người đại diện Tô Nhược vẫn là rất đáng tin cậy, trực tiếp cho cô thử sức. Tô Nhược hoảng hốt lúc này mới nhớ tới. Trong kịch bản Nhâm Tuyết Sinh cùng Thường Thiên Quân lúc này đã bắt đầu yêu đương, đằng sau hai người cùng một chỗ thông qua thử sức, diễn nam nữ chính « nội ứng », tại kịch bản bên trong, tình cảm tiến một bước sâu hơn, mà Trần Hữu Sinh. . . Thì khụ khụ. . . Hình tượng nam phụ chính diện so với Lục Diệc Viễn hơi tốt hơn một chút.
Trần đạo diễn có vẻ hơi u buồn, yêu nữ chính trong màn ảnh, bắt đầu điên cuồng vì Nhâm Tuyết Sinh trải đường. Đương nhiên, nam phụ mà ~ Chính là vì những người khác làm áo cưới, về sau Nhâm Tuyết Sinh kết hôn hắn còn xin đi làm phù rể, Trần đại đạo diễn chỉ có thể rưng rưng chúc mừng Nữ Thần tân hôn hạnh phúc, trăm năm tốt hợp, có thể nói là rất thảm rồi.
Tô Nhược nhìn trong tay chỉ có một tình tiết nhỏ trong kịch bản, mắt hạnh xinh đẹp nhắm lại, xem ra nhân vật nữ chính này, cô không thể không cần.
Đi con đường Nhâm Tuyết Sinh rồi, khiến cô ta không đường có thể đi.
** *
Nhâm Tuyết Sinh gần đây rất không thuận lợi. Cô dùng tiền tài dẫn dụ nhân viên công tác đoàn làm phim đăng tải video Tô Nhược phát cáu, mời thuỷ quân bôi đen chuyện của cô, cơ hồ có thể nói là mọi người đều biết. Hết lần này tới lần khác trước đó vẫn luôn mang theo điệu bộ quan tâm ôn nhu, cùng bộ mặt thật tương phản quá lớn, triệt để sụp đổ.
Người trong đoàn làm phim ở trước mặt Nhâm Tuyết Sinh sẽ không nói gì, nhưng có thể phía sau nghị luận không dứt. Thực chất đạo diễn, phó đạo diễn cùng biên kịch đối với cô có thái độ tốt, lúc này cũng tự động xa lánh cô. Nhâm Tuyết Sinh rõ ràng cảm nhận được, cô bị cô lập. Duy nhất đối cô coi như không tệ, ngược lại là người trước đó bị cô ghét bỏ người thành thật —— Thường Thiên Quân.
Đối với Thường Thiên Quân tình trạng náo đến giờ này, Nhâm Tuyết Sinh trong lòng đã sớm ẩn ẩn có chút hối hận rồi, chỉ là cô một mực nói với mình, về sau nhất định có thể tốt hơn, không cần để ý hắn, mới miễn đè nén xuống. Nhưng bây giờ. . . Nhâm Tuyết Sinh chưa bao giờ so giờ khắc này, càng thêm cảm thấy khổ sở hối hận.
Người giống như Thường Thiên Quân vậy, dáng dấp tuấn lãng, eo hẹp, vai rộng, đôi chân dài, tính tính tốt lại ôn nhu, dù cho không nói lời tâm tình lãng mạn, nhưng hắn quan tâm lại thời thời khắc khắc tồn tại. Nhâm Tuyết Sinh dám thề, nếu như cô cùng Thường Thiên Quân kết hôn, tương lai dù cô thân bại danh liệt, lọt vào vạn người thóa mạ, người đàn ông này cũng từ đầu đến cuối sẽ không rời không bỏ cô. Có lẽ nghe có chút ngốc. Nhưng đây cũng là sự kiên trì cùng tín niệm thuộc về hắn. Nhâm Tuyết Sinh bưng lấy ly trà sữa trợ lí mua về, nhấp một miếng, không biết qua bao lâu, cô mới khẩn trương nói với người đang xem kịch bản cách đó không xa: "Thiên Quân, anh...Hỏi chuyện trước đó, tôi còn có thể trả lời sao?" Dù cho trong tiệm cơm hắn đã cự tuyệt qua một lần, đối mặtôn nhu bây giờ , Nhâm Tuyết Sinh vẫn là không để ý mặt mũi, mở miệng lần nữa.
Thường Thiên Quân thấp giọng nói: "Thật có lỗi."
"Vậy tôi. . . Có thể hỏi anh sao?" Nhâm Tuyết Sinh lấy dũng khí nói: "chúng ta trước đó đối với nhau đã không phải là tình hữu nghị, hiện tại lại một lần, cũng có thể đi."
"Tôi chỉ đem cô trở thành bạn bè." Thường Thiên Quân có chút khó khăn.
Nhâm Tuyết Sinh: "Bạn bè cũng có thể thăng cấp thành tình cảm nam nữ a!"
Thường Thiên Quân đau đầu không được: "Nếu như hành vi của tôi trước đó khiến cô hiểu lầm, vậy tôi xin lỗi, là tôi không đúng, về sau tôi sẽ chú ý."
Không kịp bận tâm sắc mặt Nhâm Tuyết Sinh bỗng khó nhìn lên, hắn tiếp tục nói: "Người luôn muốn hướng về phía trước mà đi, quá khứ tóm lại là quá khứ." Nhâm Tuyết Sinh cảm giác ngực của mình đau cực kỳ, thậm chí có chút ủy khuất, nghĩ đến hắn đã không thích mình, vì cái gì còn đối với cô tốt như vậy? Có thể đối mặt với hắn giải thích, cô lại một câu đều hỏi không ra, chỉ có thể giận đùng đùng bỏ đi.
Thường Thiên Quân vuốt vuốt cái trán, nhẹ xuỵt một hơi. Một mực tại bên cạnh vừa nhìn tiểu trợ lý đại đại liếc mắt, giận không tranh đạo: "Thường ca, em cũng đã sớm nói, đã đều không thích, về sau liền tránh xa một chút, anh cũng tốt bụng quan tâm đưa tới cửa, kết quả anh nhìn đi a? Chẳng những không được gì, đối phương ngược lại còn trách anh."
"Tôi không phải là nhìn cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ, bên trong đoàn làm phim. . . Thật đáng thương. . ." Thường Thiên Quân càng nói càng không có lực lượng, "Được rồi, về sau chúng ta đều chú ý một chút."
"Hiểu rõ." Thế là, từ ngày này lên, Nhâm Tuyết Sinh rất nhanh liền cảm nhận được Thường Thiên Quân đối cô lạnh lùng xa cách, không giống như là bạn bè, khác nào người xa lạ.
Nhâm Tuyết Sinh trong lòng cực kỳ không thoải mái, nhịn mấy ngày, thẳng đến đoàn làm phim quay xong, cô mới chạy tới chặn người.
"Anh đây là ý gì?"Nham7 Tuyet61 Sinh một mặt chất vấn.
Thường Thiên Quân mộng bức: "Thế nào?"
"Anh những ngày này. . ." Nhâm Tuyết Sinh cắn môi, "Vẫn luôn. . . Trốn tránh em đi, rõ ràng trước đó anh còn thường xuyên cùng em đối diễn, cho trợ lí đưa trà sữa. . . Hiện tại. . ." Thái độ vi diệu thay đổi, cũng không phải dăm ba câu là có thể nói rõ.
"Tất cả mọi người nhận biết lâu như vậy, tôi không cần thiết cố ý đi trốn tránh cô."
"Vậy sao anh không tới tìm em?"
"cô là con gái, cùng tôi gần gũi quá, đối với cô thanh danh không tốt lắm." Thường Thiên Quân hàm hồ nói: "Phim đã quay xong, đối diễn không có gì tốt, trà sữa, cô không phải sợ béo lên à. . ."
Nhâm Tuyết Sinh: "Vậy chúng ta về sau, còn có thể làm bạn bè sao?" Thường Thiên Quân: ". . ."
Trong đầu của hắn đột nhiên toát ra một ca khúc mười phần ma tính—— 'Ban đầu là em muốn tách ra, tách ra liền tách ra, bây giờ lại muốn dùng chân ái, đem anh gọi về, tình yêu không phải em muốn mua. . .'. Sợ hãi đến cả người hắn kém chút đều nhảy dựng lên.
" Tôi còn có rất nhiều quảng cáo cần quay, thời gian đang gấp, không rảnh lắm." Thường Thiên Quân uyển chuyển dùng nói sang chuyện khác biện pháp, cự tuyệt cô.
Thân làm một cẩu độc thân, vì để tránh tai tiếng, hắn vẫn nên cùng cô tránh đi tốt nhất.
Nhâm Tuyết Sinh: "Anh thật sự một tia hi vọng cũng không cho em sao?"
"Thật xin lỗi." Thường Thiên Quân buồn rầu không được, bị đá rõ ràng là hắn, vì sao cuối cùng nói xin lỗi lại là hắn?
Nhâm Tuyết Sinh chưa từ bỏ ý định: "Em nghe nói anh thử vai phim của Trần đạo diễn « nội ứng »."
". . ."
Nhâm Tuyết Sinh: "Em cũng sẽ đi thử vai, về sau. . . gặp lại ở đoàn làm phim."
Thường Thiên Quân: ". . ." Hắn hiện tại chạy còn kịp sao? ( haha)
Cắm vào phiếu tên sách Tác giả có lời muốn nói: Thường Thiên Quân là người tốt chính trực, nhưng đáng tiếc ta liền thích yêu nam chính có cá tính đương não hì hì ha ha, dạng này mới có thể mặt dạn mày dày đuổi theo người nha ~ Lục Diệc Viễn: ... Yên lặng rút ra đại khảm đao.
Thiên: sau này chắc sẽ lượt bớt phần lời tg
Thiên: Ngày nào tui mở điện thoại lên cũng có cmt chê trình edit rác của tui. Mệt mỏi😅
Chắc 1 thời gian nữa tui sẽ xoá truyện quá ko biết nên ko.
Lần nữa ad xin lỗi m.n rất nhiều.