Mối Tình Đầu Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 63: Kim bài người đại diện (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Quỳnh Thiên


Tô Nhược ôm hảo tỷ muội, ngẩng đầu nhìn trạm xe buýt một cái: "Cậu ngồi xe về đường nào?"


"402."


"Là muốn bắt đầu đi chỗ kia sao?" (chỗ này chịu, cv là vườn hoa gì gì đó, có lẽ là nói thuê phòng)


"Hừm, tôi thuê phòng ở cư xá Chính Nguyên."


"Thật là khéo." Tô Nhược nhíu nhíu mày, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Jack, cô nói khẽ: "Tôi cũng cái kia cư xá, vừa vặn ta muốn gọi taxi về nhà, mang cậu đi một đoạn ."


Jack có chút do dự: "Cái này. . ." Tựa hồ là nhìn thấu tâm tư hắn, Tô Nhược thấp giọng nói: "Đã hơn nửa đêm, tôi mang theo quỷ rượu gọi taxi không an toàn, cậu đến hỗ trợ một chút."


"Được thôi." Cho đến lúc này, Tô Nhược mới phát hiện Jack rất cao, khoảng chừng một mét tám mấy, mặc áo khoác vàng nhạt, mang một cỗ thời thượng, vai rộng chân dài, mặt mày tuấn lãng, tùy tiện hướng một chỗ, cũng chiếu ra một hình ảnh đẹp.


Tùy tiện chặn một chiếc taxi, Tô Nhược cùng khuê mật ngồi ở phía sau, Jack ngồi ở bên cạnh lái xe. Ban đêm con đường tĩnh mịch, không có kẹt xe, lái xe một đường chạy như bay, rất nhanh liền đến. 


Tô Nhược chỉ tòa nhà 11: "Tôi ở 802, còn cậu?" Jack trầm mặc một chút, chậm rãi nói: "tòa nhà 3. . . Tầng hầm." Cuồng phong thổi qua, mang theo khí lạnh ngày xuân, không biết có phải ảo giác của cô hay không, thanh niên trước mắt phóng lãng không kiềm chế được, tỏa sáng dưới ánh trăng, mặt hướng xuống bĩu môi, tựa hồ là có chút đỏ mặt —— vì chỗ ở của mình.


"Xem ra cậu thật sự rất thiếu tiền."


"Ân."


"Cậu ban đêm ca hát ở quán bar, ban ngày làm cái gì?"


Jack nghĩ nghĩ, nói: "Sáng tác bài hát ăn cơm."


Tô Nhược: ". . . Cậu năm nay bao nhiêu tuổi a?"


"20."


"Tốt nghiệp đại học rồi sao?"


"Ân."


" đại học gì?" Jack há hốc mồm, nói một trường đại học rất nổi danh ở nước ngoài. Nổi danh đến mức Tô Nhược mới vừa tới thế giới này không lâu, cũng đã nghe nói rất nhiều lần.


Tô Nhược nghe xong, yếu ớt nói: "Đã như vậy, cậu vì sao còn nghèo túng tới mức này?"


". . . Đó là bởi vì tôi lừa người ta." Hắn mắt cũng không chớp mà nói.


Tô Nhược: ". . ." Hai người tương đối không nói gì, ai về nhà nấy. Tô Nhược thuê phòng ở chỉ có một cái phòng, đem giày khuê mật cùng áo khoác cởi ra, lại dùng khăn lông ấm lau một chút, Tô Nhược đưa cô đặt lên giường, mình thì cầm ghế ngồi ở đầu giường, thỉnh thoảng hướng đầu giường nhìn một chút.


Người uống quá say, rất dễ dàng trong giấc mộng bị nôn cho nghẹn chết. Tô Nhược đã nói muốn chiếu cố đối phương, thì nhất định phải làm được. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, xác định sẽ không nôn, Tô Nhược từ trong ngăn tủ cầm lấy chăn mền, mỏi mệt ngủ ở trên ghế sa lon, giấc ngủ này, liền ngủ đến mười hai giờ trưa.


Mở cửa phòng, khuê mật đã đi rồi, để lại tờ giấy, biểu thị mình đi đuổi (?) bản thảo, kịch bản đã gửi đến hòm thư Tô Nhược, trong đó nhân vật cô ấy đưa dùng màu đỏ đánh dấu.


Tối hôm qua vừa mới uống rượu, Tô Nhược không thấy ăn cơm không ngon miệng, ngâm chén nước mật ong cho mình, một bên uống một bên nhìn. Đây là một bộ thanh xuân vườn trường Mary Sue cùng bốn đại giáo thảo yêu hận tình cừu.


Trừ nam nữ chủ ra, nhân vật còn lại đều tùy tiện tuyển. Để Tô Nhược xem trọng có hai cái, một cái là tiểu vương tử thiên tài chính phái u buồn ôn nhu , một cái khác là trung khuyển vặn vẹo từ nhỏ bị ngược đãi đem nữ chính coi là ánh sáng duy nhất, về sau trở thành trùm phản diện vì muốn nữ chính mà hãm hại nam chính.


Chọn cái nào đây? Tô Nhược nghĩ nghĩ giá trị nhan sắc và khí chất của Jack, không chút do dự tuyển người sau. Cô gọi điện thoại cho đối phương: " đề nghị hôm qua của tôi, cậu nghĩ xong chưa?"


"Ân."


"Trả lời?"


"Được." Đã quyết định, cũng không có suy nghĩ gì nhiều, Jack trực tiếp hỏi, "Lúc nào ký hợp đồng?"


"Hôm nay là cuối tuần, sáng mai cậu đi với tôi tới công ty."


"Vậy buổi sáng ngày mai tôi tới tìm cô."


"Được." Chuyện kí kết đã quyết định như vậy, nghệ sĩ thủ hạ nhiều như thế một người mới, Tô Nhược trong lòng hơi nóng. Mắt nhìn bầy bạn học thời đại học, cảm giác tồn tại chậm rãi nổi lên quét xuống, nhân mạch loại này, đương nhiên phải tận dụng tối đa. 


***


Chuyện Jack ký hợp đồng rất thuận lợi, cho đến khi nhìn thân phận, Tô Nhược mới biết tên tiếng Trung của hắn là Thì Dật, tuổi mụ hai mươi tuổi, tuổi thực mới có mười chín, thịt tươi tiểu thanh xuân. Bên ngoài trừ ca hát, còn là một tay chơi ghita rất tốt, dương cầm, đàn violon, Hip-hop, đều có học lướt qua.


Nói chuyện đối với tình hình chính trị đương thời, cổ phiếu cái gì có thể tăng? Cái gì không được, tình huống phía sau cũng có thể nói một đôi lời.


Tô Nhược rất nghi hoặc: "Cậu lợi hại như vậy, tại sao còn lăn lộn kém tới vậy chứ?" Thì Dật quay đầu, ngậm miệng, không nói.


Tô Nhược: ". . ." Tốt, Tô Nhược cũng không có tính tình bát quái, đem kịch bản khuê mật gửi tới đưa cho hắn, cô nói: "Xem một chút đi, nửa tháng sau vào đoàn làm phim, trước đó, cậu đi theo lão sư công ty lên lớp."


"Ân." Thì Dật gật đầu, lật xem tốc độ cực nhanh, bất quá ngắn ngủi vài phút, liền xem hết, hắn bĩu môi, "Cái logic kịch bản này có vấn đề, chỉ vì lúc bị thương được nữ chính cho một cây kẹo que, đã yêu không cách nào kềm chế, mất đi bản thân, đầu có ngốc."


Tô Nhược: ". . . Người xem thích là được."


Thì Dật: ". . ."


"Cậu cảm thấy khó diễn sao?"


"Yên tâm." Tô Nhược cười yếu ớt: "Vậy là tốt rồi, lúc nhìn thấy nhân vật này, ta đã cảm thấy hắn trừ cậu ra thì không thể là ai khác." Thì Dật nhìn nhân vật trong kịch bản thiết kế biến thái vặn vẹo, trầm mặc.


Một tuần lễ sau, trước đó Trù Hoạch Chân Nhân Tú rốt cục muốn mở máy, Tô Nhược thả tay xuống làm việc, bồi tiếp nghệ sĩ tự mình vào hiện trường đóng phim, mang theo hắn cùng đạo diễn chào hỏi, đưa một chút điểm tâm nhỏ, xin nhờ nhân viên công tác quan tâm nhiều chút.


Cái chương trình truyền hình thực tế này, hết thảy có bảy vị khách quý cố định. Hai nữ năm nam, hai vị diễn viên lớn hàng đầu, còn lại đều là hạng ba, người xem có thể quen mặt, nhưng thỉnh thoảng sẽ không gọi ra được tên của họ.


Đương nhiên giống như Lâm Tu dưới tay Tô Nhược, tuyến mười tám, cũng là phần độc nhất. Xem xét chính là đi cửa sau đến. Khụ khụ! Như người kiểu này, dù cho không đi giao hảo với mọi người, họ cũng tận lượng sẽ không đi đắc tội hắn. Thật sự là một cái hiểu lầm mỹ diệu.


Lâm Tu nghĩ đoạn thời gian trước vì cái chương trình truyền hình thực tế này, vẫn luôn ngâm mình ở trong phòng thể hình, thân thể tố chất đều tiêu chuẩn, tự mang tám khối cơ bụng, mỗi lần có sức lực, hắn vô thanh vô tức liền làm xong, không gọi là khổ không mệt mỏi.


Cùng nhau tới tham gia tiết mục nghệ sĩ hạng ba nhìn giơ ngón tay cái. Nghĩ thầm, nhân vật lớn có bối cảnh đều bỏ công như vậy, bọn hắn còn có cái gì để nói. Hai vị diễn viên lớn khác ở trong màn ảnh thích đùa hắn nhất, nhìn xem hắn một mặt biểu lộ mộng bức, về sau cảm thấy đặc biệt có cảm giác thành công.


Tô Nhược nhìn ở trong mắt. Hài lòng gật đầu. Tiết mục tống nghệ chỉ có nửa giờ, hiện tại ống kính rất nhiều cũng muốn cắt bỏ. Tiết mục kỳ thứ nhất thiên về hai vị diễn viên lớn, đối phương tự nguyện mang Lâm Tu vào ống kính, giúp nổi tiếng, quả thực cũng ká tốt.


Xác định bên này không có vấn đề, về sau Tô Nhược vô cùng lo lắng trở về thành phố S, mang theo Thì Dật đi chụp phim trường Mary Sue. Hình tượng khí chất hai người đều rất tốt, vừa đi vào, người ở chỗ này còn tưởng rằng hai vị này đều là nghệ sĩ, nhiệt tình chiêu đãi.


Tô Nhược gặp bóng người quen thuộc, cười cùng cô chào hỏi: "Tớ đã tới." "Nhược Nhược nhanh ngồi, người này chính là nghệ sĩ cậu mang đến a?" Khuê mật cười hì hì nhìn Thì Dật, càng xem càng thấy quen mắt, "Anh là. . . Ca sĩ Jack...trong quán bar kia?"


"Chào cô." Thì Dật vươn tay.


Cô gái vẻ mặt hốt hoảng nắm chặt, qua một hồi lâu, mới phản ứng lại, mãnh liệt xoay người bắt lấy bả vai Tô Nhược, cảm giác hưng phấn lộ rõ trên mặt: "Nhược Nhược a! cậu quả thực là phúc tinh của tớ, tớ rất rất yêu cậu."


Tô Nhược: "? ? ?"


"Khụ khụ! Cái kia a. . ." Cô gái đè thấp giọng nói, nhìn Thì Dật không có chú ý bên này, thận trọng nói, "Kỳ thật tở ở trong quán bar đã rất thích Jack, nhưng hắn quá kiêu ngạo, bình thường cũng không ra, không nghĩ tới lại có thể được gặp ở đây."


Tô Nhược nghe dở khóc dở cười: "Cậu làm biên kịch, tuấn nam mỹ nữ giới giải trí còn không phải theo nhìn cậu."


"Đó không giống."


"Cái gì?"


"Tớ là muốn ngủ với Jack, những người khác trong giới giải trí tớ không dám động, bị fan hâm mộ lột da thì coi như tớ xong rồi."


Tô Nhược dùng ánh mắt như nhìn nhìn thằng ngốc: "Về sau anh ta. . ." Chỉ chỉ Thì Dật mờ mịt, "Cũng sẽ là người của giới giải trí."


". . ." 


Tô Nhược có chút trìu mến sờ lên đầu của cô: "Ngoan."


Nhân gian bi kịch a uy! Đây chỉ là một đoàn làm phim nhỏ, trừ nam nữ chủ là nghệ sĩ hạng hai bên ngoài, còn lại phần lớn đều là người mới không nổi danh. Tô Nhược đi theo Thì Dật đem gian phòng của hắn chuẩn bị tốt, lại giúp hắn phân tích quá trình trong lòng nhân vật, hơi biểu lộ. Thì Dật thiên phú rất không tệ. Học tập rất nhanh.


Lúc quay phim cô liền mang theo người ở bên cạnh vây xem, tiện thể còn có thể cùng khuê mật thảo luận kịch bản một chút, lợi dụng tư quyền, đem nhân vật Thì Dật đổi lập thể càng thêm đầy đặn, kịch bản còn có một số BUG, cũng cùng theo.


Lần quay phim thứ nhất. Thì Dật lộ ra rất không thích ứng, động tác nét mặt của hắn cũng không có vấn đề gì, nhưng vị trí đứng luôn luôn không đúng, đến đạo diễn liên tục nhắc nhở, mới có thể tìm đến địa phương chính xác. Tô Nhược không có cách, chỉ có thể gánh vác trách nhiệm dạy bảo.


Ai bảo cô muốn kéo một người ngoại môn nhập đạo đâu? Thời gian vội vàng qua, Tô Nhược lúc lên mạng, luôn có thể nhìn thấy tin tức buổi hòa nhạc đương kim tiểu Thiên Vương Diệp Văn Bân đạt được thành công lớn, đèn chiếu xuống hắn, loá mắt mê người, mặt mày tuấn lãng, đứng ở trên sàn đấu, phía dưới là một đám fan lít nha lít nhít, đang tại vung vẩy thanh huỳnh quang.


Truyền thông tán dương không ngừng. Ngẫu nhiên ở trong màn ảnh, có thể chụp tới thân ảnh Yến Vũ, nữ nhân tóc ngắn ngang tai, đứng ở sau lưng hắn, khác nào tâm khiên kiên cố nhất cho hắn dựa vào. 


Những hình này sẽ không chỉ có một người là Tô Nhược chú ý tới. Đám fan Diệp Văn Bân líu ríu kêu, cự tuyệt thần tượng yêu đương, để Yến Vũ cút xa một chút, cũng có số ít tán đồng, cảm thấy hai người đồng sự nhiều năm, cùng một chỗ là đương nhiên. Không cẩn thận liền bấm tay tính.


Tô Nhược lấy điện thoại nhíu mày, xem ra hoàn thành nhiệm vụ , gánh nặng đường xa a! Không vội, cô còn có rất nhiều thời gian. Liền để bọn họ nhàn nhã một hồi.


"Cô biết bọn họ?" Thanh âm nào đó từ sau tai vang lên, Tô Nhược quay đầu, gặp Thì Dật chẳng biết lúc nào đứng ở sau lưng cô, cô gật đầu: "Đúng a! Diệp Văn Bân là bạn trai cũ của tôi."


Thì Dật: ". . . Thật hay giả?"


"Giả."


". . ."


Tô Nhược rất vui vẻ: ". . ." Vô tội mỉm cười


Thì Dật: "Cô đây là đang trả thù đi."


"Cậu nói thế cũng đúng." Tô Nhược nhún vai, mặt mày như vẽ, cực đẹp, "Dù sao tôi không có vấn đề." Thì Dật chẳng biết tại sao, nhìn khuôn mặt tươi cười mềm mại kia, trong lòng có một loại cảm xúc vi diệu nào đó, chậm rãi xẹt qua.