Ngày cuối cùng của năm lớp mười, tôi đứng trên bậc thềm ngước nhìn bầu trời đang giăng kín một màu đen kịt, nhẩm tính thời gian rồi đánh liều chạy về. Được nửa đường, cơn mưa rào bất chợt đổ ào xuống bao cánh hoa cỏ dại, tôi dùng tay ôm đầu, nhanh chóng chạy vào trạm xe buýt gần nhất, hơi rùng mình vì lạnh, tôi ôm hai cánh tay. Một thoáng, con đường đang bị mưa làm nhòe đi bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng quen thuộc chạy đến, tôi theo phản xạ ngồi thắng lưng, nín thở quay sang, thấy vai áo của cậu cũng thấm nước mưa không ít.
Tôi đã tưởng tất cả những gì mình nói vào buổi tối ở Hà Nội đã là một dấu chấm kết thúc cho mọi chuyện, tôi không hi vọng về bất cứ điều gì, không mong ngóng về câu trả lời nào. Tôi chỉ biết ngớ người khi Đức đột nhiên nhắc đến chuyện đó, câu đầu tiên của cậu, là hỏi tôi sau khi tất cả mọi chuyện đã xảy ra, tôi có ổn hay không.
- Tớ chẳng biết mình có ổn hay không, nhưng tớ đã quen với chuyện đó rồi.
Đức cười:
- Cậu quen với nỗi đau không đồng nghĩa với việc cậu xứng đáng bị như thế đâu.
Tôi ước mình đã giỏi văn hơn để miêu tả cảm xúc của tôi lúc đó, khi mà cậu chầm chậm, chầm chậm nói từng lời đã chuẩn bị trước, hòa vào cả tiếng mưa rả rích.
- Tớ chưa từng nói với Lam, tớ cũng đã rất hối hận khi vô ý khiến cậu phải nhập viện trong tình trạng nguy kịch. Tớ bỏ lỡ cơ hội được xin lỗi cậu trong suốt mười năm. Vì vậy, tất cả những gì mà tớ làm từ trước đến giờ, không phải để chứng minh rằng tớ thích cậu nhiều thế nào, tớ muốn bù đắp lại cho cậu tất cả những gì tớ đã làm. Ý tớ là, cả tớ và cậu đều là đứa trẻ tập lớn, đều từng phạm lỗi, quan trọng là ta đã rút ra bài học từ nó.
Tôi mấp máy môi định nói gì đó, nhưng Đức ngăn lại, cậu tiếp tục:
- Tớ không thể hiểu rõ tường tận những gì đã trải qua, nhưng tớ muốn bù đắp nó, muốn cậu san sẻ nó. Nghe sến quá, nhưng tớ muốn yêu tất cả mọi thứ về con người cậu. Ánh mắt của cậu, nụ cười của cậu, tính cách của cậu, lối suy nghĩ của cậu, kể cả những khuyết điểm của cậu, vì vậy...
Đức ngập ngừng, cơn mưa rào bất chợt dừng lại đầy vội vã.
Tám tháng rực rỡ như một thước phim tua chậm xông vào tâm trí tôi. Trong khi tôi vẫn đang chật vật với mớ bòng bong của chính mình, có một người thi vào cùng một trường vì tôi, âm thầm dành tất cả mọi thứ mà cậu có cho tôi. Người ấy không vội vã, không bộp chộp, cậu từ từ đến gần tôi, chờ đợi tôi bước ra khỏi chính cái vỏ bọc của mình. Dù rằng bao nhiêu lần tôi phạm lỗi, bao nhiêu lần tôi vì những việc cậu không thể quyết định, vì những cảm xúc tiêu cực của mình mà làm cậu tổn thương.
- Cậu có muốn cùng tớ đến trường không?
Tôi phì cười cùng lúc khi tiếng nấc bật ra khỏi cổ họng. Nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Đức, tôi thu lại nụ cười khó hiểu của mình. Ở một góc trời, cầu vồng bắt đầu hiện lên.
Sau vài lần bỏ lỡ cơ hội, cuối cùng tôi cũng thấy mình đáp lại:
- Ừ.
Đức nhìn tôi, tôi thấy cậu nuốt nước bọt, môi mấp máy lưỡng lự muốn nói gì đó một lúc lâu.
- Tớ ôm cậu được không?
Tôi tần ngần vài giây rồi gật đầu. Ngay lập tức, tôi chìm sâu trong một vòng tay vững chãi.
Tình chúng tôi bắt đầu đúng lúc mùa hạ chớm nở.
Năm học đầu tiên trôi qua nhanh như một cái chớp mắt. Tôi ngước nhìn tấm bạt lớn bao phủ toàn bộ khuôn viên trường, những kệ hoa rực rỡ, thảm đỏ, những hàng ghế và dòng người đều tăm tắp đang rôm rả cười đùa. Tôi tưởng như mình đang lạc trong một một vòng thời gian nào đó, tưởng như mình đang dữ lễ khai giảng vào mười, ngày nào sao như mới hôm qua.
Đám con trai lớp tôi bỏ hẳn một ngày để mua bóng bay, bơm nước và cất vào tủ lạnh. Chúng nó mang hàng xô đến cất vào góc, chỉ đợi tổng kết xong xuôi là bắt đầu lôi ra đáp nhau đến khi bị bác bảo vệ đuổi mới thôi.
Với những người đã cố gắng rất nhiều cho những ước mơ của mình, ngày tổng kết chính là một phần quà xứng đáng nhất.
"Chúc mừng bạn Đặng Trần Minh Đức lớp 10A5, giải nhất môn vật lý cấp thành phố."
"Chúc mừng bạn Đặng Trần Minh Đức lớp 10A5, giải nhất môn vật lý cấp tỉnh"
"Chúc mừng bạn Đặng Trần Minh Đức lớp 10A5, hạng 2/500 học sinh xuất sắc tiêu biểu toàn khối."
"Chúc mừng bạn Đặng Trần Minh Đức lớp 10A5, giải nhất cuộc thi tìm hiểu kỹ thuật và chuyển đổi số."
"Chúc mừng bạn Đặng Trần Minh Đức lớp 10A5, thủ lĩnh xuất sắc của năm."
"Bạn trai" năm lần được xướng tên với những thành tích cao ngất ngưởng, tôi cũng không tỏ ra quá yếu thế:
"Chúc mừng bạn Dương Huỳnh Nguyệt Lam lớp 10A1, giải nhì môn lịch sử cấp thành phố."
"Chúc mừng bạn Dương Huỳnh Nguyệt Lam lớp 10A1, giải ba môn lịch sử cấp tỉnh."
"Chúc mừng bạn Dương Huỳnh Nguyệt Lam lớp 10A1, quán quân cuộc thi hùng biện lịch sử - lịch sử và thế hệ trẻ."
"Chúc mừng bạn Dương Huỳnh Nguyệt Lam lớp 10A1, thành viên tiêu biểu của câu lạc bộ Phát thanh và Truyền thông."
"Chúc mừng bạn Dương Huỳnh Nguyệt Lam lớp 10A1, hạng 4/500 học sinh xuất sắc tiêu biểu toàn khối."
Tôi nhìn tập giấy khen trong tay, đang đọc ngấu nghiến thì vai áo bị gõ gõ. Đức chỉ tôi vào chỗ của mình rồi thay tôi ngồi vào nơi đang bị nắng chiếu thẳng vào. Lễ tổng kết đối với khối mười không có gì quá đặc biệt, trực nhật và dọn dẹp lại lớp, tôi vừa bước xuống cầu thang đã vội đi giật lùi lại nhưng không kịp. Một xô nước từ tầng hai dội thẳng xuống, ngay tức khắc là tiếng cười của đám Việt, cả người tôi ướt sũng, cay không mở nổi mắt nước theo đó chảy từng giọt xuống đất.
Cằn nhằn một hồi, tôi chợt nhớ ra chuyện quan trọng, liền cởi vội chiếc túi khoác vải. Giấy khen và bằng chứng nhận bị nhòe nhoẹt hết cả thì khỏi nói, nhưng những bước ảnh tôi in ra cũng không còn nguyên vẹn nữa. Tôi bí xị nhìn vào giống giấy đã rữa đến mức chẳng ra hình thù gì, Đức thấy tôi ướt sũng thì cười phá lên, cậu định nói gì đó nhưng nhận ra vẻ khó chịu của tôi liền thu hồi biểu cảm đó lại.
- Sao vậy?
Tôi nhìn vò đống giấy nhàu nát trên tay:
- Ảnh chụp tổng kết của mình bị hỏng mất rồi, tớ còn chưa kịp ép nữa.
Đức ngó nghiêng, cậu xoa đầu tôi, bẹo hai bên má cho xấu xí rồi cười cười:
- Chiều nay tớ với cậu chụp lại nhé, bây giờ đi chơi với lớp đã.
Tôi vốn tưởng Đức chỉ nói vậy để an ủi tôi, chẳng nhớ hai giờ chiều cậu vẫn xuất hiện trước cửa nhà. Tôi ngơ ngác nhìn Đức, để cậu tự ý cài mũ bảo hiểm rồi đưa tôi đến một quán chụp photobooth trên đường Trưng Vương.
Tôi xị mặt:
- Sao cậu không bảo tớ sớm hơn, tớ đang ăn mặc có ra cái gì đâu.
Giật mình ngồi sững dậy, tôi đưa tay sờ lên má, nơi vẫn còn chút hơi ấm và nước dinh dính.
- Công chủa của tớ lúc nào cũng xinh mà ạ.
Tôi sợ máy ảnh, sợ màn hình, Đức giúp tôi chọn những hình dán ngộ nghĩnh nhất, cậu đứng chếch sang phía bên phải, tay đưa lên làm thành tai con thỏ trên tóc tôi. Ngồi nhìn lại những tấm photobooth trên tay, tôi thấy một bức ảnh được chụp lúc tôi đang mải mê chỉnh lại tóc, cậu ấy cong môi cười, ánh mắt hướng trọn về phía tôi.
- Tớ thấy nhanh thật đấy.
Tôi nói, Đức phì cười:
- Không nhanh lắm đâu, tớ đã chờ lâu lắm rồi đấy.
Một thoáng, cậu là bảo:
- Cậu có muốn tớ thực hiện nghĩa vụ của bạn trai không?
Tôi chẳng hiểu gì nhưng cũng gật đầu, Đức chạy sang quầy đồ ăn đối diện rồi quay trở lại với chiếc túi giấy. Tôi phì cười nhận lấy, chưa kịp xem bên trong có gì đã thấy cả người mình bỗng nhiên đông cứng. Đức tựa cằm trên đầu tôi, tay cậu dừng lại trên lưng áo, siết chặt tôi hơn một chút, tôi nín thở đứng lặng, không khí bỗng chốc bị rút cạn.
Mãi đến khi đã trèo lên giường, tôi vẫn cảm nhận được mùi cơ thể và hơi ấm của Đức cứ quanh quẩn trong khoang mũi.
*
Mùa hè năm ấy là mùa hè đẹp nhất trong cuộc đời tôi.
Đôi lúc, tôi nằm một mình và tưởng tượng lại mọi chuyện đã xảy ra, tôi nhớ về ngày mà Đức ngỏ lời với tôi, cái gật đầu của tôi. Tôi nhớ về những vết thương trong quá khứ và cảm giác lo sợ Đức sẽ vì thế mà từ bỏ tôi, nhớ về những cuộc chiến tranh trong im lặng, ánh mắt quan tâm âm thầm. Và hơn hết, là sự kiên nhẫn ấy.
Minh Đức của tôi, đã chờ đợi tôi suốt mười năm ròng rã.
Chúng tôi có nhiều khác biệt, rất nhiều những mâu thuẫn trong suy nghĩ và lối sống. Tôi luôn thấy lo lắng rằng đoạn tình cảm này sẽ không đi được bao lâu, sẽ không tiến được bao xa. Tôi không đặt hoàn toàn bản thân trong khoảng thời gian ban đầu. Nói trắng ra, tôi không dám yêu Đức quá nhiều, tôi sợ nếu mối quan hệ của chúng tôi vỡ ra, có lẽ tôi sẽ không chịu nổi, tôi thậm chí còn từng nói rằng:
- Nếu, tớ nói là nếu, một ngày nào đó cậu cảm thấy chán nản hoặc không muốn bước tiếp nữa, nhất định phải nói cho tớ biết nhé.
Cậu ấy chỉ im lặng nhìn tôi chăm chú.
Đức chứng kiến tất cả sự dè chừng khó hiểu của tôi mà không buông một lời trách móc. Tôi tin cậu ấy biết, rất rõ là đằng khác. Tôi nói muốn yêu Đức theo cách mà cậu ấy muốn, cậu cũng hỏi tôi y như vậy. Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đức, đầu óc láo liên suy nghĩ rồi ngập ngừng:
- Tớ rất muốn viết thư tay.
Đức để lộ chút ngạc nhiên, tôi lại nói:
- Khi ngồi cặm cụi viết từng chữ cho người mình coi trọng và khi được đọc thư tay ấy, tớ không biết cảm giác nào hạnh phúc hơn nữa. Nhưng tớ thích thế, chắc tại vì tớ hay ngại nói ra bằng miệng nên viết sẽ thoải mái hơn ấy, nhưng được đọc những tình cảm mà người còn lại đã tỉ mẩn viết cho mình rất thích mà đúng không?
Tôi cứ thao thao bất tuyệt về lý do tôi vẫn muốn viết thư tay, tôi không biết người khác có suy nghĩ gì về thứ được coi là "cổ lỗ sĩ" từ thời xa xưa ấy, nhưng với tôi, thư viết tay là món quà đắt giá nhất trên đời này, hơn tất cả mọi thứ vật chất xa hoa. Thấy Đức vẫn không có phản ứng gì, tôi chợt nhận ra mình đã nói hơi nhiều. Chút thất vọng ập đến, tôi cố nén sự hụt hẫng rồi cười trừ:
- Tớ lỡ miệng nói ra thế thôi, chứ tớ biết mà, viết thư tay quê lắm, còn không cần thiết n...
- Ý tớ không phải thế đâu.
Đức ngắt lời tôi, cậu cân nhắc lựa chọn từ ngữ, tôi thấy bàn tay cậu đang nắm tay tôi cũng rịn đầy mồ hôi.
- Tớ muốn nghe cậu nói nhiều hơn thế. Tớ đang nghĩ cách để cậu mở lòng với tớ hơn, Lam có hiểu không?
Tôi ngẩn ra, tiếng Đức vẫn vang vọng bên tai:
- Tớ muốn biết cậu thật sự muốn gì ở tớ, tớ muốn nghe những gì cậu thật sự nghĩ ấy, chứ không phải những lời nói dối. Ý tớ là, tớ muốn Lam tin tưởng tớ.
Đức nhìn tôi chăm chú. Tôi vẫn nín lặng, tôi thấy có gì đó bên trong mình vừa vỡ ra. Cậu biết rất rõ tôi vẫn chưa thật sự mở lòng vì những nỗi sợ vô lý. Không, tôi nghĩ cậu ấy đã chờ đợi tôi trong suốt tháng hè đầu tiên mới lựa chọn nói ra. Rằng tôi rất sợ cuộc sống của mình phụ thuộc vào ai đó, đã phụ thuộc sẽ thành thói quen. Mà khi mất đi, bên trong sẽ xuất hiện một khoảng trống.
Rất rộng, rất sâu.
- Tớ không thể chứng kiến những tổn thương của cậu, vậy nên tớ muốn bù đắp nó, chữa lành nó. Được không?
Đến tận lúc đã về nhà, từng câu nói của Đức vẫn văng vẳng bên tai tôi.
"Cậu có thể tin tớ được không?"
Tôi chìm trong mớ bòng bong đầy hỗn loạn, và tôi tự đặt cho mình một câu hỏi: Nếu đã yêu rồi thì tại sao lại không chịu mở lòng? Tôi nhớ đến tất cả những điều tốt đẹp Đức đã làm cho tôi, sự nhẫn nại tuyệt đối và chờ đợi tôi thay đổi, cậu từ từ gỡ bỏ lớp phòng bị của tôi, chấp nhận chịu thiệt thòi vì tôi. Vậy thì tôi lấy gì do gì để cứ ghim vào chuyện quá khứ mà tự nhốt mình trong cái vỏ bọc này mãi?