Sau khi trở về nhà công vụ, Thu Hân Nhiên phát hiện Hạ Tu Ngôn không đòi ngọc bội kia lại, chẳng biết cậu làm như vậy có phải là ngầm cho nàng luôn hay không.
Ngọc bội kia vốn là đồ ở trong cung hẳn là tiệm cầm đồ sẽ mua nó với giá cao. Nhưng nàng lại lo lắng Hạ Tu Ngôn chỉ cho nàng giữ tạm, biết đâu sau này cậu đưa bạc đến đổi lại thì sao. Đến lúc đó nếu nàng không đưa ngọc bội ra hẳn cậu sẽ tính sổ với nàng. Tóm lại, nàng cầm ngọc bội kia cũng chẳng có ích lợi gì.
Nghĩ xong, nàng thở dài một hơi, quyết định ngày mai đi Học cung hỏi cho ra nhẽ, còn bây giờ chỉ có thể tạm thời giữ kỹ.
Hôm sau, nàng đến Học cung lại không thấy Hạ Tu Ngôn đi học, hỏi ra mới biết vì hôm qua đi du ngoạn nên cậu đã bị cảm lạnh.
Tất cả mọi người đã quá quen với chuyện này. Đối với người trong cung, so với việc sức khoẻ của Hạ Tu Ngôn ngày càng tốt lên, có thể cưỡi ngựa đánh bóng thì chuyện cứ năm ba bữa cậu lại đổ bệnh thế này mới bình thường.
Chỉ có duy nhất Thu Hân Nhiên suy nghĩ thật lâu về chuyện này vì hôm qua nàng thấy Hạ Tu Ngôn chẳng có vẻ gì bị cảm lạnh cả.
Hôm qua xảy ra một trận náo loạn ở bên Khúc Giang nên hôm nay Hạ thế tử không đến Học cung cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Nghe nói hôm qua Vi Dật cùng các quan viên du ngoạn bằng thuyền, lúc vừa cập bến thì bờ sông đột nhiên náo động một hồi. Thừa dịp này có người nào đó lên thuyền và định giết ông ta.
Cũng may tên thích khách nọ không thành công, Vi Dật chỉ bị thương ngoài da, còn tên thích khách kia nhân lúc người dân hốt hoảng náo loạn đã nhảy xuống sông trốn đi mất.
Thánh thượng hay tin Chương Dung bỏ trốn trên đường đi lưu đày, đã hạ lệnh truy cứu trách nhiệm đồng thời tầm nã tội phạm bỏ trốn và tăng cường canh gác ở kinh thành.
Vì sự việc Tết Thượng Tỵ lần này, từ quân Vũ Lâm cho đến phủ Kinh Triệu, ngay cả phủ nha ở địa phương cũng đều bị trách phạt, chỉ có duy nhất một người được khen ngợi, đó là Thu Hân Nhiên.
Không bao lâu sau Tết Thượng Tỵ, Thu Hân Nhiên vào cung để nhận ban thưởng. Mặc dù nàng đoán quẻ đúng, nhưng lại là việc chẳng lành nên Thánh thượng chỉ thưởng cho nàng ngân lượng.
Lĩnh thưởng xong, nàng đi từ nhà kho ra ngoài thì gặp các thủ vệ của cấm quân đang trực ở cửa cung. Tuy nàng kiêng kị kết giao với các quan lại trong triều, nhưng mấy cung nhân có địa vị thấp nàng lại rất quen thuộc.
Ai ai cũng đều biết chuyện nàng được ban thưởng nên khi thấy nàng đi từ trong kho ra, mấy thủ vệ liền lên tiếng trêu ghẹo nàng mấy câu:
“Thu Tư thần thoải mái ghê, tính một quẻ cũng có thể được ban thưởng. Còn đám anh em chúng tôi mấy ngày nay vội đến mức chân không chạm đất.”
“Tôi tính ra quẻ hung, không ngờ lại khiến mọi người vất vả.”
Thu Hân Nhiên gãi đầu, đề nghị:
“Hay tôi mua chút rượu biếu phủ nha Cấm quân, xem như thăm hỏi mọi người đã vất vả mấy ngày liền.”
Nghe nàng nói thế, hai thủ vệ kia ngại ngùng đáp:
“Cô đừng nghe hắn nói bậy, chúng tôi nói đùa với cô thôi. Thu Tư thần được thưởng, anh em tôi mừng thay cho cô, sao để cô tốn kém được.”
Thu Hân Nhiên hào phóng, nói:
“Hao tốn bao nhiêu chứ. Lại nói lần trước tôi và Hạ thế tử bị người ta bắt cóc lên núi, nghe nói từ sáng sớm các anh em Cấm Quân đã tìm kiếm khắp nơi, vất vả không ít nhưng tôi vẫn chưa cảm ơn các vị đấy.”
“Cái này cần cám ơn chứ? Chúng tôi chỉ làm theo bổn phận mà thôi.”
“Chư vị cứu thế tử là bổn phận nhưng cứu tôi sao lại cần tốn công như thế.”
Thu Hân Nhiên cười nói tiếp:
“Tôi vốn định mời chư đồng liêu ở Tư Thiên Giám dùng chút cơm canh đạm bạc, bây giờ mua thêm mấy vò rượu biếu phủ nha của Cấm Quân thì có gì phiền phức. Mấy vò rượu này coi như là chút tấm lòng của tôi.”
Mấy thủ vệ kia cười ha hả nói:
“Tuy Tư thần tuổi nhỏ nhưng cách đối nhân xử thế lại chu toàn hơn đám lão già chúng tôi nữa.”
Lúc mấy người đang trò chuyện thì một chiếc xe ngựa đi ra từ trong cung. Thu Hân Nhiên không dám làm phiền ca trực của bọn họ, chỉ nói thêm mấy câu rồi cáo từ.
Nàng vừa mới đi được vài bước thì nghe được tiếng xe ngựa lộc cộc ở sau lưng đến gần và dừng lại bên cạnh. Thu Hân Nhiên vốn không để ý đến chiếc xe ngựa kia, nhưng khi thấy màn xe vén lên mới nhận ra đó là xe của đệ trạch công chúa.
Hạ Tu Ngôn đang ngồi ở trong buồng xe. Một thời gian dài không gặp cậu, Thu Hân Nhiên bỗng cảm thấy ánh mắt của cậu nhìn mình khá xa lạ, giống như ánh mắt của cậu vào lần đầu tiên hai người gặp gỡ ở Ngự hoa viên, dáng vẻ kiêu ngạo không coi ai ra gì.
Thu Hân Nhiên không thể hiểu được vị thế tử có tính nết vui giận thất thường này, càng không biết mình đã làm chuyện gì khiến cậu ta phật ý, đành dừng lại hành lễ chào.
Hạ Tu Ngôn gặp nàng liền hồi tưởng lại giấc mộng đêm đó, cảm thấy bực bội trong lòng nên giọng điệu có đôi phần lãnh đạm:
“Hôm nay Thu Tư thần vào cung lĩnh thưởng đấy à”
Thu Hân Nhiên chẳng hiểu sao cậu lại quan tâm đến việc này, nhưng nàng vẫn gật đầu đáp lại.
Người ngồi trên xe ngựa lại nói tiếp: “Tôi nghe cô nói định mua rượu mời mấy người kia?”
Thu Hân Nhiên lại gật đầu đáp lời.
Hạ Tu Ngôn gật gù, nói tiếp:
“Ở ngoại ô có một quán rượu tên là Xuân Lai nức tiếng gần xa, cô nên đến đấy xem thử.”
Thu Hân Nhiên sửng sốt ngẩng đầu lên, không hiểu tại sao Hạ Tu Ngôn lại nói điều này với mình.
Sau đó, Hạ Tu Ngôn tự mình đề nghị:
“Chiều nay tôi có công chuyện ra khỏi thành, nếu cô muốn đến đó, tôi sẽ đưa cô một đoạn.”
Chuyện khác thường ắt có gì không hay. Thu Hân Nhiên lựa lời từ chối một cách uyển chuyển:
“Tôi nào dám làm phiền ngài đưa đến ngoại ô xa xôi như vậy.”
“Dù sao tôi cũng có việc cần ra khỏi thành.”
Người trên xe ngựa suy nghĩ một thoáng, bổ sung thêm một câu:
“Cô mời rượu vì để đáp tạ mấy người trong Cấm quân vì vụ việc ở Hành cung năm ngoái, vậy vừa vặn tính thêm tôi một phần đi.”
Nghe cậu nói như vậy, Thu Hân Nhiên mới hiểu rõ ràng.
Thì ra nghe nói nàng mua rượu mời mấy người kia, Hạ Tu Ngôn muốn cùng góp một phần nhưng sĩ diện không mở miệng nói thẳng được đành phải dùng cách nói vòng vo nhắc khéo thế này, ngẫm lại đây đúng là phong cách của vị thế tử này.
Vậy vẻ mặt lạnh lùng hôm nay của Hạ Tu Ngôn phải chăng là vẻ mặt ngại ngùng?
Nàng càng nghĩ càng thấy điều mình phỏng đoán có lý, nhớ lại dáng vẻ nói năng thận trọng của Hạ Tu Ngôn ban nãy, nàng thấy cậu có đôi chút đáng yêu, không giấu được sự vui vẻ ánh lên trong mắt.
Dĩ nhiên Hạ Tu Ngôn không biết suy nghĩ của nàng lại bay xa như vậy, thấy nàng nhìn cậu với ánh mắt rất kỳ quái, nhịn không được hỏi:
“Cô đã suy nghĩ xong chưa?”
Thu Hân Nhiên cảm giác lần này Hạ Tu Ngôn đã biểu lộ tâm ý một cách uyển chuyển đến vậy rồi, nếu nàng từ chối hẳn cậu sẽ thẹn quá hoá giận, thế là thuận thế gật đầu nói:
“Vậy thì tôi xin làm phiền thế tử.”
Hạ Tu Ngôn có vẻ hài lòng để lại một lời trước khi đi:
“Trưa nay cô hãy chờ tôi ở cổng thành.”
Nói đoạn, cậu buông rèm xuống bảo người đánh xe rời đi.
Thu Hân Nhiên dùng bữa trưa xong, đổi trang phục rồi đến cổng thành chờ như đã hẹn. Lúc nàng vừa đến cổng thành thấy xe ngựa của đệ trạch Công chúa đã chờ sẵn ở đấy. Hôm nay Cao Dương phụ trách đánh xe.
Thu Hân Nhiên vào trong buồng xe thì nhận ra chiếc xe ngựa hôm nay rộng hơn chiếc hôm trước nàng đã ngồi. Nàng cũng không ngờ người có vẻ vô tâm như Hạ Tu Ngôn lại chuẩn bị chu đáo như vậy nên trong lòng hơi cảm động. Đặc biệt là lúc nàng vừa ngồi xuống, Hạ Tu Ngôn đã đẩy khay điểm tâm và nước trà về phía nàng, còn tỏ vẻ như vô ý nhắc đến:
“Đây là bánh xốp hoa đào của lầu Quy Hương. Tôi nhớ lần trước cô có vẻ rất thích nó.”
Thu Hân Nhiên sửng sốt. Tiểu đạo sĩ há miệng, mắt tròn xoe nhìn cậu, trong lòng cảm thấy hơi xấu hổ, trước giờ nàng luôn nghĩ xấu về vị thế tử này, thế nhưng Hạ Tu Ngôn bây giờ rõ ràng là một người dịu dàng, biết quan tâm người khác…
Hạ Tu Ngôn nhìn ánh mắt mơ màng như đang suy nghĩ điều gì của thiếu nữ, khẽ nhíu mày rồi cúi đầu đọc tiếp cuốn sách trên tay rồi khoé mắt lại liếc nhìn thiếu nữ đó rụt rè cầm một khối bánh xốp hoa đào cắn một miếng, sau đó trên mặt của nàng lộ ra vẻ hài lòng tựa như mấy con thú nhỏ đang thoả mãn. Cậu lặng lẽ cười, yên lặng chẳng nói gì rót thêm trà đưa cho nàng.
Người trực ban hôm nay ở cổng thành là Tiền Phủ. Mấy ngày nay, cả Kinh thành canh phòng rất nghiêm ngặt, mỗi lần có người ra vào đều phải kiểm tra thật kỹ. Thấy từ đằng xa có một chiếc xe ngựa mang dấu hiệu của đệ trạch Công chúa đi đến, Tiền Phủ hơi kinh ngạc. Cao Dương vén rèm lên để thủ vệ kiểm tra, trong buồng xe có một thiếu niên tuấn tú, sắc mặt tái nhợt đang đọc sách, cậu nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn ra. Bên cạnh cậu là một thiếu nữ ăn mặc trang phục kiểu đạo sĩ đang tựa đầu trên vai thiếu niên ngủ say sưa, trên người của nàng còn choàng áo khoác của cậu thiếu niên đó.
Tiền Phủ sửng sốt hỏi:
“Xin hỏi Hạ thế tử có việc ra khỏi thành sao?”
Hạ Tu Ngôn buông sách trên tay xuống trả lời:
“Tôi nghe Thu Tư thần nói muốn đến quán rượu Xuân Lai ở ngoài thành mua rượu biếu tạ các anh nên cũng góp phần thành ý đưa nàng ấy một đoạn.”
Nghe vậy, ánh mắt của hai thủ vệ đứng cạnh Tiền Phủ toả sáng. Sáng nay bọn họ quả thật đã nghe rằng Thu Hân Nhiên muốn dùng tiền được ban thưởng mua rượu biểu đến phủ Cấm Quân, nhưng lại không ngờ nàng ấy muốn mua rượu của quán rượu Xuân Lai!
Dường như Tiền Phủ cũng đã nghe qua chuyện này, nói:
“Thu Tư thần khách sáo quá.”
Hạ Tu Ngôn lãnh đạm cười đáp:
“Có lẽ vì suốt đêm hôm qua nàng ấy trực ở đài Quan Tinh nên vừa lên xe đã thiếp đi rồi. Nếu Giáo uý Tiền muốn tra xét, sợ rằng phải chờ nàng ấy tỉnh lại.”
Cậu vừa nói, vừa đưa tay sửa lại áo choàng vừa bị trượt xuống cho nàng, cử chỉ của cậu rất dịu dàng.
Thiếu nữ đang tựa trên vai cậu tựa như bị động tác này quấy rầy giấc mộng đẹp, hai lông mày của nàng nhíu lại, khẽ trở mình tìm tư thế thoải mái rồi vùi đầu vào vai của cậu ngủ tiếp. Hạ Tu Ngôn ngừng động tác chỉnh áo choàng, qua một lúc lâu mới thu tay lại.
Không biết sao, người bên ngoài nhìn thấy một màn này bỗng dưng thấy xấu hổ vô cùng, bọn họ vội vàng quay mặt nhìn chỗ khác. Tiền Phủ khẽ ho một tiếng nói:
“Khụ… Vậy xin phiền thế tử chuyển lời cảm tạ của chúng tôi đến Thu Tư thần.”
Sau đó hắn vẫy tay ra hiệu cho thủ vệ ở hai bên trái phải, nhìn theo màn xe buông xuống cho đến khi nó chạy ra ngoại ô.
Sau khi xe ngựa đi đến dưới một bóng cây râm mát trên bờ sông nhỏ ở ngoại ô. Cao Dương dừng xe, buộc ngựa vào một gốc liễu, chỗ đó cách quán rượu Xuân Lai không quá xa. Trong xe ngựa vẫn yêu tĩnh như trước, nhưng nếu cẩn thận lắng nghe sẽ phát hiện ra được tiếng động rất nhỏ ở bên trong.
Một thiếu niên mặc áo ngắn màu xám tro từ dưới ghế phía sau xe ngựa chui ra ngoài. Sau khi hắn ngồi xuống, trông thấy tiểu đạo sĩ ở bên cạnh Hạ Tu Ngôn thì ánh mắt đầy suy tư, nói:
“Sao ngài lại kéo cả nàng ấy vào chuyện này?”
“Không phải anh mới là người kéo nàng ấy vào chuyện này trước sao?”
Hạ Tu Ngôn hờ hững đáp lại, ném một cái bọc hành lý lấy từ cạnh xe cho hắn, nói:
“Tôi chỉ giúp anh đến đây thôi. Sau này sống hay chết đều là số mệnh của anh.”
“Người họ Chương chúng tôi sẽ nhớ kỹ ân tình cứu giúp của thế tử ngày hôm nay.”
“Đôi bên đều có lợi mà thôi.”
Hạ Tu Ngôn lạnh lùng nói:
“Mặc dù tôi đã lấy được thư tín của cha anh và Vi Dật nhưng chỉ những thứ ấy không đủ chứng minh ông ta trong sạch, anh hiểu chứ?”
Chương Dung nhíu mày, quả quyết nói:
“Cha tôi sẽ không bao giờ thông đồng với địch!”
“Đại Lý Tự sẽ không dựa vào lời nói suông của một phía để giải oan cho nhà họ Chương của anh.”
Hạ Tu Ngôn không muốn nói dông dài với hắn, lên tiếng tiễn khách:
“Tôi chúc anh có thể sống sót đến ngày đó.”
Nếu trước đây nghe được những lời như thế này, Chương Dung sẽ nổi giận, nhưng lúc này hắn chỉ im lặng. Hắn biết những gì người đối diện nói đều là sự thật. Trước khi xuống xe ngựa, hắn không nhịn được hỏi:
“Em gái tôi…”
Hạ Tu Ngôn đạm nhiên đáp lời:
“Chỉ cần Chương Vĩnh thật sự bị oan, nàng ấy sẽ sống tốt.”
Thiếu niên mặc áo xám cắn môi nói:
“Cảm tạ thế tử. Tôi còn có một yêu cầu nữa…”
Thiếu niên ngồi trên xe ngựa rũ mi, bộ dáng đang lắng nghe. Thiếu niên mặc áo xám cầm cái bọc hành lý đứng dậy, nhìn đạo sĩ nhỏ đang dựa vào vách xe ngủ say sưa, do dự một hồi mới nói:
“Sau khi Thu Tư thần tỉnh dậy, xin thế tử chuyển lời của tôi cho nàng ấy, nói rằng lúc tôi ở trong cung đã từng khinh thường nàng ấy, nhưng nàng ấy chẳng những không để ý mà còn giúp đỡ tôi khi khốn khó. Ngày sau nếu có cơ hội, tôi nhất định đến trước mặt tạ lỗi.”
Hạ Tu Ngôn từ chối cho ý kiến, không trả lời là sẽ chuyển lời hay không.
“Dù thế nào, lần này tôi cảm tạ thế tử.”
Chương Dung mấp máy môi, tựa như đã ra quyết định, ôm quyền nói:
“Dù tôi không có chứng cứ, nhưng tôi đã từng nghe cha tôi nói qua một lần… Thế tử ở kinh thành tốt nhất nên đề phòng Ngô đại nhân.”
Nghe hắn nói lời mập mờ khó đoán như vậy, Hạ Tu Ngôn liếc mắt nhìn hắn, sau một hồi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Chương Dung không nán lại lâu, nhảy xuống khỏi xe ngựa quay người chạy vào rừng cây xanh mát bên cạnh. Chờ sau khi không thấy bóng dáng của hắn, Hạ Tu Ngôn bưng chén trà, liếc mắt nhìn đạo sĩ nhỏ đang ngủ say bên cạnh, khẽ hừ một tiếng.
Lúc Thu Hân Nhiên tỉnh lại, mặt trời đã ngả về tây. Nàng cảm thấy dường như mình đã ngủ một giấc rất dài, rất dài đến mức không biết bây giờ là canh giờ nào. Nàng quay đầu nhìn thiếu nhiên với sắc mặt tái nhợt đang nhàn nhã dựa vào thành xe đọc sách. Nàng mất một lúc lâu mới hoàn hồn, thoáng cử động thì đá phải thứ gì đó, nhìn xuống thấy đó là một đống vò rượu và mấy bao điểm tâm thì mới sực nhớ ra tại sao nàng ở chỗ này.
“Tôi đã… ngủ lâu chưa?”
Nghe thấy động tĩnh, người đối diện nhìn qua, miễn cưỡng nói:
“Gần hai canh giờ rồi.”
“Thế tử đã mua những thứ này ở quán rượu kia sao?”
Thu Hân Nhiên ngồi thẳng người, đưa tay sờ mấy gói điểm tâm trên bàn. Người đối diện thờ ơ đáp:
“Tất cả đều do Cao Dương đi mua.”
“Thật làm phiền Cao thị vệ quá.”
Nàng vừa ngủ dậy nên vẻ mặt còn hơi mê mang. Có lẽ vì ngủ quá lâu nên bụng của nàng đánh trống ầm ĩ, nàng vươn tay định lấy một khối bánh xốp hoa đào trên bàn lên ăn thì người bên cạnh đã nhanh tay lấy khay bánh đi mất.
Thu Hân Nhiên sững sờ hỏi:
“Sao thế ạ?”
“Bánh xốp hoa đào này có giá hai mươi lượng bạc một hộp.”