Môn Thần

Chương 170: Lê Nhật Đến



Chương 168: Lê Nhật Đến

Đêm trên Nga Mi Sơn u tối như nhấn chìm cả vùng đất vào cõi c·hết. Đường l·ên đ·ỉnh núi ngập trong mùi hôi tanh của máu và xác thịt quái thú, tạo thành khung cảnh thê lương chưa từng có.

Lớp xác quái thú chồng chất như những ngọn núi cao, đôi lúc dính chặt vào nhau thành những bức tường bằng xác thịt, khắp nơi lộ ra móng vuốt và răng nanh sắc nhọn nhô lên dưới ánh trăng lạnh lẽo.

Máu đỏ thẫm chảy từ những đỉnh xác cao đổ xuống như dòng suối đen, tuôn tràn theo các khe đá, nhuộm đỏ từng khóm cỏ, từng bậc thang dẫn l·ên đ·ỉnh.

Trên đỉnh Nga Mi, khung cảnh tàn phá như địa ngục, cờ xí bị xé toạc, chiến giáp và v·ũ k·hí vương vãi khắp nơi, những binh sĩ gục ngã, nằm la liệt không còn phân biệt nổi sống hay c·hết.

Ánh trăng trơ trọi chiếu xuống từng đường nét đau thương, khiến cả đỉnh núi như một nghĩa trang khổng lồ, lạnh lẽo và im lìm. Gió từ núi cao rít lên, hòa lẫn với tiếng gầm rú của quái thú bị bỏ lại, vang vọng qua không trung như những lời than oán, ám ảnh không dứt.

Tất cả đều phải cúi đầu trước tên ma đầu Trần Cận Nam!

Magie đứng giữa cơn cuồng phong công kích, mồ hôi lăn dài trên gương mặt, hơi thở nặng nề chịu đựng. Dù đã triệu hồi Tharos và Lunara, nhưng sự áp đảo từ làn mưa nang đạn của Trần Cận Nam như muốn nghiền nát tất cả.

Đạn đạo xuyên thấu không gian, đâm sâu vào lớp phòng hộ do Khưu Vật Yếu Quyết dựng lên, sức xuyên phá không ngừng nghỉ khiến Magie không khỏi chao đảo.

Tharos gầm lên một tiếng, đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa địa ngục, lưỡi đao khổng lồ cháy rực trong tay sáng rực cả một góc trời đêm. Với toàn bộ sức mạnh, Tharos vung lưỡi đao chém xuống, như muốn xẻ tan không gian mà giáng sự cuồng nộ.

Cùng lúc đó, Lunara huy động sức mạnh của bóng tối, triệu hồi lên một mặt trăng hắc ám tỏa ánh sáng đen thẫm, sắc bén tựa loan đao, lao thẳng tới mục tiêu, nhanh như cơn lốc cuồng phong.

Nhưng Trần Cận Nam, với đôi mắt bình tĩnh như đã thấu triệt từng chiêu thức, nhẹ nhàng thi triển Phần Thể Di Ảnh. Trong nháy mắt, hắn né tránh toàn bộ công kích trong gang tấc, như một bóng ma không để lại dấu vết.

Chỉ tích tắc trước khi lưỡi đao của Tharos và mặt trăng hắc ám của Lunara lao tới, thân ảnh của Trần Cận Nam đã biến mất, xuất hiện trên không với sự chính xác tuyệt đối.

Trong khi lưỡi búa do Trần Cận Nam ném lên cao đang rơi xuống, hắn cũng đã có mặt trên không, một cước mạnh mẽ đá lên thân búa, lưỡi búa xé toạc không gian đánh đến Magie.

Mọi thứ, từ lúc Magie phòng thủ, công kích cho đến né tránh đều đã bị Trần Cận Nam đọc vị. Lúc này hắn lại ở trên không trung, bắn ra vô số nang đạn, khiến cho Magie không tài nào trở tay, lưỡi búa mang theo lực lượng đánh xuống phá tan màn chắn vô hình.

Đồng thời điểm Vô Hình Nang Đạn lại đánh xuống xuyên phá cơ thể Magie, biến cô nàng thành huyết nhân ngã nhào ra sau. Tương tự như Hà Trí, các v·ết t·hương nặng nề, lỗ chỗ đến thấy cả xương trắng và nội tạng.



Trần Cận Nam không chỉ mạnh, hắn còn rất mưu mô và xảo quyệt. Mọi hành động trong chiến đấu của hắn đều nhằm mục đích đảm bảo đặt bản thân vào thế thượng phong. Dù thực lực thật sự chưa hẳn có thể đối đầu với Hà Trí, Chúc Ly hay Magie nhưng hắn lại dễ dàng đánh cho cả ba không có sức phản kháng.

Trần Cận Nam liếc về phía Thanh Yến, đôi mắt sắc lạnh, rồi lại hóa thành một tàn ảnh mờ ảo, lao tới với tốc độ không tưởng. Nhưng một bóng quái thú to lớn đã chắn đường hắn.

Lucky, chú chó săn sói khổng lồ với đôi mắt hoang dã. Nó lao tới như một cơn gió cuồng nộ, vuốt sắc vươn ra, hung tợn táp lấy bằng cái hàm sắc nhọn.

Trần Cận Nam chỉ nhếch môi khẽ cười lạnh, đưa tay lên. Một loạt Vô Hình Nang Đạn rít lên trong không gian, bắn xuyên qua lớp giáp kim loại dày cộm của Lucky.

Từng viên đạn như những cú đâm tàn nhẫn, xuyên qua lớp bảo vệ và đánh bật Lucky ra xa, thân hình nó chao đảo, máu và tia lửa bắn tung tóe trong không khí. Lucky gầm lên đau đớn, cơ thể to lớn đổ sập xuống mặt đất, tạo nên một tiếng động trầm đục và vang dội.

Ngay lúc đó, từ trong bóng tối, những mũi tên cơ khí của Quỳnh Nga lao tới, sắc bén và chính xác như những chiếc răng nanh của rắn độc, nhằm thẳng vào những yếu điểm của Trần Cận Nam.

Nhưng hắn vẫn điềm tĩnh, bàn tay nhanh như cắt vung lên, tóm gọn bốn mũi tên đang bay đến trong một chuyển động dứt khoát. Gương mặt hắn lạnh băng, không chút dao động, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Quỳnh Nga ở phía xa, giọng nói trầm thấp vang lên từng chữ:

"Muốn c·hết."

Trong khoảnh khắc, hắn phóng trả lại những mũi tên cơ khí, chúng lao v·út trong không trung với tốc độ khủng kh·iếp, khóa chặt đường lui của Quỳnh Nga.

Dù cố né tránh, nhưng một luồng uy áp khổng lồ từ Trần Cận Nam dường như giữ chặt cơ thể cô bé, khiến Quỳnh Nga không còn khả năng phản kháng, tay chân run rẩy và ánh mắt hoảng loạn.

“Không!”

Tiếng hét của Magie vang lên, dội lại trong không gian, chứa đựng tất cả sự tuyệt vọng. Cả Thanh Yến cũng chỉ biết đứng trơ mắt nhìn, bất lực trước sức mạnh của Trần Cận Nam.

Nhưng trong giây phút căng thẳng đó, một bóng thú đã lướt qua mang theo Quỳnh Nga đi, kịp thời tránh khỏi công kích.

Thì ra Satano đã từ khi nào, lặng lẽ nhưng kịp thời, dùng thú ngữ đánh thức Lucky khỏi trạng thái hấp hối.

Dù vậy Lucky cũng không thể tái chiến, v·ết t·hương của nó quá nặng, chật vật ngã xuống đè lên người hai đứa trẻ.



Trần Cận Nam không hề bận tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh, ánh mắt hắn chỉ dán chặt vào Thanh Yến, người đã bị hắn nhấc bổng lên giữa không trung, bất lực giãy giụa. Ánh mắt của nàng run rẩy, vừa uất hận vừa sợ hãi, nhưng Trần Cận Nam chỉ nhếch môi cười lạnh, đôi mắt hắn như xuyên thấu vào tận sâu tâm can nàng, phát ra giọng nói trầm đục, tựa như vọng lên từ cõi c·hết:

“Cho ta gửi lời chào đến vị sư phụ đáng kính!”

Ngay sau đó, với một tiếng "rắc" lạnh lẽo, hắn siết chặt tay, nghiền nát đầu nàng trong một đòn tàn bạo. Huyết vũ bắn tung ra, phủ đỏ cả vùng xung quanh như một bức tranh tàn khốc, đầy bi thảm. Khói đen cuộn lên từ cơ thể hắn, lan tỏa như một dải lụa độc ác, cuốn lấy tất cả mọi thứ xung quanh, hút sạch mọi thứ như một cơn bão đói khát.

Nguyên Anh nhỏ bé của Thanh Yến vừa trốn ra đã bị hắn chộp lấy. Trong ánh mắt ngây thơ cuối cùng, gương mặt nàng hiện lên nỗi thống khổ, rạn vỡ trong một thoáng như để lại dấu vết cuối cùng của linh hồn nàng.

Đến cả pháp bảo bổn mạng, viên ngọc phỉ thúy xanh thẳm, sáng lên một tia hy vọng mong manh, nhưng rồi cũng bị sức mạnh cuồng bạo của Trần Cận Nam nghiền nát không thương tiếc. Hắn cắn nuốt Nguyên Anh cùng toàn bộ thể xác của nàng. Như con thú dữ đang nuốt chửng con mồi yếu ớt, chỉ để lại duy nhất thứ hắn muốn, chiếc nhẫn trữ vật lấp lánh.

Hắn ngửa mặt lên trời, điên cuồng cười lớn, tiếng cười man dại vang vọng khắp chiến trường:

“Nguyên Anh của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, đúng là đại bổ! Chẳng phải công sức ta bỏ ra quá đáng giá hay sao?”

Tiếng cười của hắn lạnh lẽo và ác độc, như một gáo nước lạnh tạt vào những kẻ còn sống sót, làm rung chuyển không khí, khiến họ càng thêm sợ hãi.

Một cô gái thanh cao như tiên nữ, giờ đây bị ác ma Trần Cận Nam ăn tươi nuốt sống, chỉ chớp mắt là tan biến không còn chút dấu tích, để lại một cảm giác kinh hoàng cho những ai chứng kiến.

Trần Cận Nam lại lớn tiếng, giọng hắn đầy nhạo báng và ngạo mạn:

“Khoái cảm này thật làm ta muốn có thêm. Ước gì có thể ngày ngày được Nguyên Anh bồi bổ. Yên tâm đi, các ngươi đều là bổ dược của ta!”

Xung quanh, chỉ còn lại những người đang sống dở c·hết dở. Magie hấp hối, hơi thở đứt quãng, Hà Trí b·ất t·ỉnh không rõ sống c·hết, Chúc Ly cũng chỉ còn le lói chút hơi tàn. Đám binh sĩ căn cứ hoặc đã bỏ mạng hoặc vẫn đang run rẩy, hoàn toàn bị nỗi kinh hoàng chế ngự.

Nhưng Trần Cận Nam không chút khoan dung, không một tia nhân tính. Hắn hóa thành một làn khói đen, độc địa lan tỏa, như một lời tuyên án tử thần. Đám binh sĩ gần đó vừa chạm phải đã bị làn khói cắn nuốt không chừa lại bất cứ thứ gì.

Tiếng la hét thất thanh vang lên như địa ngục mở cửa, Magie bất lực nhìn làn khói độc đang lan dần tới mình, hai dòng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đẫm máu, mồ hôi và tuyệt vọng. Nàng thì thầm trong hơi thở đứt quãng:

“Lê Nhật… em xin lỗi!”



Lời kêu gọi ấy tựa như mang theo phép lạ, khiến mọi thứ ngưng động.

Nó như cơn gió lạ giữa bãi chiến trường hoang tàn, len lỏi qua những thân xác đổ gục, xuyên qua làn khói đen c·hết chóc.

Nhưng đâu chỉ có thế, tiếng gọi của Magie tựa như sự oán trách không lời, xuyên thấu qua mọi khoảng cách, đánh thức sức mạnh ẩn giấu trong tâm hồn của người mà nàng yêu thương nhất.

Thời gian như ngừng lại, và làn khói độc cũng đột ngột đông cứng lại. Giữa khoảnh khắc tuyệt vọng, một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước mặt nàng, tựa như một phép màu.

Lưng của người đó chắn trước Magie, che chở như thuở nào, khiến nàng ngỡ ngàng. Bao năm xa cách, nhưng hơi thở, bóng dáng ấy, nàng chưa từng quên dù chỉ một lần.

Lê Nhật xuất hiện kịp lúc, bàn tay giơ lên, dị năng Dẫn Động Thuật của hắn tạo thành một lớp màng trong suốt như một chiếc lồng kính, tóm gọn làn khói độc đang lấn tới.

Hắn quay lại, ánh mắt dịu dàng lấp lánh, khẽ nhìn nàng và nói:

“Người phải xin lỗi là anh.”

Từ tay hắn, dị năng màu đỏ tỏa sáng, tách ra như một bàn tay ấm áp, tiến về phía Magie. Năng lượng ấy bao bọc lấy cơ thể nàng, nâng nàng lên, từ từ thẩm thấu vào từng v·ết t·hương, chữa trị trong sự êm đềm và dịu dàng.

Gương mặt Magie, vốn đã nhợt nhạt vì đau đớn, giờ đây tràn ngập một mớ cảm xúc đan xen mà không lời nào có thể diễn tả hết. Ánh mắt của nàng trở nên lung linh, chứa đựng tất cả những đêm dài cô độc, những tháng ngày trống vắng, nỗi nhớ mong chất chứa từng đêm và cả những lời nói chưa kịp nói ra. Tim nàng đập rộn lên trong lồng ngực, xen lẫn giữa nỗi sợ và hạnh phúc, như một ngọn lửa âm ỉ bùng cháy lần nữa sau thời gian dài tưởng chừng đã lụi tàn.

Giữa cuộc chiến tàn khốc, tiếng la hét vang vọng khắp nơi, nhưng trong đôi mắt Magie, thời gian như ngừng lại. Cả thế giới giờ đây chỉ còn hai người họ, và trong giây phút đó, mọi đau đớn, mọi lo toan dường như đều tan biến.

Trong lúc đó tên ma đầu Trần Cận Nam hét toáng trong kinh hãi:

“Mẹ kiếp, tao tưởng mày c·hết ở xó xỉnh nào rồi chứ?”

Lê Nhật không màng tới Trần Cận Nam, hắn cười ấm áp, nhanh chóng vuốt má Magie một cái, khẽ lau đi dòng nước mắt rồi nói:

“Đã có anh ở đây rồi. Mọi chuyện từ giờ hãy giao cho anh.”

Xong hắn lại nhanh chóng quay về phía Trần Cận Nam, Dẫn Động Thuật như một cái lồng giam nhưng cũng không thể cản Phần Thể Di Ảnh.

Trần Cận Nam quá xảo quyệt, vừa nhìn thấy sự kỳ lạ của Lê Nhật liền rút lui ra xa, ở một khoảng cách an toàn mà phóng tầm nhìn không ngừng soi xét.