Rất xa khỏi Trái Đất, hành tinh này có tên gọi là Orionis Secunda, nằm xa ngoài chòm sao Orion, nơi ánh sáng chỉ vừa chạm tới sau nhiều thế kỷ.
Đây là một nơi hoang dã, nguyên sơ và hùng vĩ, nơi các Vệ Binh được huấn luyện và sinh ra.
Bề mặt của Orionis Secunda lấp lánh với những tảng tinh thể khổng lồ nhô lên từ đất, hấp thụ và phản chiếu ánh sáng sao từ các ngôi sao lân cận, tạo nên một khung cảnh huyền bí rực rỡ vào ban đêm.
Trong tòa tháp vàng rực hoa mỹ, Vias, gã thư ký của Thủ Lĩnh Tối Cao mặt xám xanh vì sợ hãi, không ngừng thì thào:
“Không thể nào, đại quân hơn mười vạn chiến hạm, trăm vạn tinh binh… một đi không trở lại. Đã lâu như vậy, tuyệt đối không thể bặt vô âm tính, đến cả tiểu thư Mia cũng đã đột phá Hồn Hải cảnh… c·ướp lấy Định Không Thạch mà trốn đi… Lần này ta c·hết chắc rồi.”
Vias có nằm mơ cũng không ngờ, cùng một lúc tin xấu liên tục kéo đến, duy nhất thứ hắn trông chừng là ba ngọn Hồn Đăng tượng trưng cho Mia, Kalak và Baidu là chưa tắt hẳn. Báo hiệu bọn họ chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, ít nhất thì linh hồn vẫn còn tồn tại.
Nhưng trăm vạn Hồn Đăng khác tượng trưng cho trăm vạn Vệ Binh đều đã tắt, rõ ràng đ·ã c·hết và linh hồn đã tiêu biến vào hư vô.
Vias lo lắng tự nói với chính mình:
“Thủ Lĩnh Tối Cao mà trở về chính là sẽ lôi cả dòng họ, gia tộc của ta ra mà xử lý mất. Không được rồi, phải mau chóng nghĩ cách.”
Dù cho không khí nơi đây dày đặc và lạnh, cũng không bằng cái lạnh trong lòng của Vias.
Gã phóng tầm mắt xuống bên dưới, cảnh vật kỳ vĩ với những khu rừng đá bạc vươn cao như ngọn tháp, các con sông chảy bằng chất lỏng trong suốt như thủy tinh, và đại dương sâu thẳm chứa đầy những sinh vật phát sáng.
Vias lại tự thì thầm trong đau khổ:
“Chẳng lẽ đây sẽ là những gì ta cuối cùng ta nhìn thấy sao? Không, nhất định phải tìm cách cứu vãn. Chí ít cũng phải tìm được tiểu thư Mia về. Định Không Thạch sẽ tìm được… đành phải vậy thôi.”
Dáng người cao gầy của Vias co rúm lại vì sợ. Dù có một khuôn mặt sắc sảo và đôi mắt xanh thẳm như vũ trụ, lấp lánh ánh sáng của những vì sao xa xôi, Vias cũng không giấu được sự bất an trong lòng như lửa đốt.
Bàn tay gã run run, khẽ chạm vào viên đá huyền bí và hiếm có, được đồn rằng có thể bẻ cong không gian. Kích thước của nó vừa nằm gọn trong lòng bàn tay, có dạng hình bầu dục bất đối xứng với các cạnh trơn nhẵn.
Bề mặt của Định Không Thạch trong suốt nhưng không đều đặn, giống như một loại pha lê với các hoa văn tự nhiên, mỗi hoa văn như một dòng xoáy chậm rãi. Những xoáy này dường như không ngừng chuyển động, tạo ra cảm giác rằng viên đá có một dòng năng lượng đang sống động bên trong.
Vias nắm chặt Định Không Thạch trong tay và tập trung hồn lực, viên đá bắt đầu phát ra một làn ánh sáng mờ, tạo thành một vòng hào quang xung quanh.
Trong khoảnh khắc này, không gian xung quanh dường như ngưng lại, và gã cảm thấy bản thân dường như đang bị kéo vào một dòng chảy vô hình xuyên qua không gian.
Mọi thứ bị bóp méo đi nhanh chóng, và hắn chỉ nghĩ duy nhất đến một người, tiểu thư Mia. Khi dòng chảy chấm dứt, Vias cảm giác như cơ thể bị xé ra nhiều mảnh, mở mắt ra đã đứng trước một người với sát khí tràn ngập trong ánh mắt.
“Xin… xin chào, cho hỏi ngươi có trông thấy tiểu thư Mia của ta đâu không?”
Vias buông lời nói yểu xìu, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi. Người thanh niên trước mắt, tóc ngắn trắng khỏe khoắn, thân hình lực lưỡng nam tính, nhưng đôi mắt toát lên sát khí như đã g·iết qua hàng tỷ sinh mệnh.
Lê Nhật không hề ngạc nhiên, từ linh hồn ký ức của Mia hắn đã biết về sự kỳ diệu của Định Không Thạch, vật có thể mang người ta di chuyển xuyên không gian. Định Không Thạch của Mia đã bị hắn đánh nát cùng với thể xác của cô ả, nhưng gã trước mắt đây mang theo một viên hoàn hảo trên tay.
Vias trông thấy đôi mắt tử thần kia lạnh lẽo nhìn vào viên đá hình bầu dục trên tay gã, thì lập tức nói nhanh:
“Cho… cho ngươi nè.”
Nhưng một bàn tay của Lê Nhật đã tóm lấy cổ Vias, hồn lực và dị năng đồng thời khóa c·hết, chỉ cần một động tác gia tăng thêm lực lượng, khẳng định sẽ bóp c·hết gã dễ như bóp nát đậu hủ.
Giọng của Lê Nhật lạnh lùng vang lên:
“Ngươi có hai lựa chọn, ở lại đây làm quân sư cho ta hoặc ta sẽ đánh nát cả thể xác lẫn linh hồn của ngươi.”
Vias mắt trợn to, cả người sợ hãi mà run lên bần bật. Dù đối diện với Thủ Lĩnh Tối Cao, người uy quyền và đáng sợ cũng không bằng cảm giác lúc này, dường như gã chỉ cần chậm một giây, tên thanh niên tóc trắng này sẽ lập tức ra tay mà không chờ câu trả lời.
Vias nói nhanh như thể mỗi tích tắc đều ảnh hưởng tới mạng sống của gã:
“Ta đồng ý, ta không thể quay về nữa.”
Lê Nhật nghe xong vẫn chưa buông tha, Lạc Hồn Thức như một loại thuốc độc ngấm sâu vào linh hồn của Vias, theo ánh mắt của hắn mà soi mói từng ngõ ngách bên trong.
Cái nhìn sâu đến tận linh hồn này chính là Nguyên Hồn Thứ Hai vừa ngộ ra, gọi là Lạc Hồn Nhãn.
Vias cảm giác như mọi thứ từ lúc hắn còn bé, cho đến thời điểm này đều đã bị tên sát thần trước mắt moi móc ra hết. Đến cả những tâm tư thầm kín của gã đều không thể che giấu, có chăng chỉ là người này không ngó ngàng đến mà thôi.
Đôi mắt Lê Nhật hiện lên một màu trắng sáng đặc trưng của hồn lực, thời gian không dài, chỉ trải qua vài cái chớp mắt nhưng hắn đã biết toàn bộ lời nói của Vias là thật hay giả.
“Tốt, ta sẽ để lại một Hồn Ấn trên người ngươi.” Lê Nhật gằn từng chữ nói, một bàn tay của hắn đã vẽ ra một đồ thị khó hiểu trong không gian. “Không nên kháng cự, một khi ngươi không hợp tác chính là linh hồn tiêu biến mà c·hết.”
Vias cứng người thều thào:
“Được, ta nghe theo mà. Đừng nên g·iết ta, cực khổ lắm ta mới trốn được đến đây.”
Lê Nhật không ngó ngàng đến những lời của Vias, Hồn Ấn đã được vẽ xong. Đồ thị bằng hồn lực này vô cùng khó hiểu, bất kỳ ai trông thấy cũng sẽ vô pháp vẽ lại.
Với một cái búng tay, Hồn Ấn bay thẳng vào đại não của Vias, để lại trong đó một ấn ký giam cầm, chỉ cần một ý niệm của Lê Nhật, Hồn Ấn p·hát n·ổ sẽ mang theo cả linh hồn của Vias mà tan thành hư vô.
Lê Nhật ra hiệu cho Culi rồi nói như chém đinh chặt sắt:
“Culi sắp xếp cho hắn chỗ ở, cho hắn tiếp thu tình hình hiện tại ở Trái Đất. Sau đó giao việc cho hắn.”
“Đã rõ thưa chủ nhân.”
Culi cung kính đáp, liền đưa Vias đi trong ánh mắt mếu máo của gã.
Lê Nhật trông thấy mà mỉm cười tự nói:
“Đúng là trên trời rơi xuống vị quân sư.”
Từ Lạc Hồn Nhãn Lê Nhật hiểu rõ, Vias là một vị quân sư uyên bác, người được cả thiên hà kính trọng và thậm chí kính sợ vì trí tuệ và tầm nhìn vượt trội của gã.
Vias không chỉ là một chiến lược gia tài năng mà còn là người nắm giữ bí mật của những nền văn minh đã mất từ hàng triệu năm trước.
Thủ Lĩnh Tối Cao đã ràng buộc gã với vai trò thư ký, nhưng Lê Nhật nhìn ra Vias còn có thể làm tốt hơn như thế.
Trước Thủ Lĩnh Tối Cao, Vias đã từng Là quân sư của nhiều nền văn minh và những đế chế vũ trụ khác nhau. Theo đánh giá của Lê Nhật, kiến thức của gã lúc này chính là cứu cánh sẽ giúp Trái Đất tự bảo vệ được trước các thế lực đang thèm khát.
Lê Nhật mân mê viên Định Không Thạch trong tay, viên đá vẫn còn ba vòng xoáy năng lượng bên trong, tượng trưng cho ba lần có thể sử dụng. Dựa vào ký ức của Vias, hắn có thể trực tiếp dùng viên đá này đến tận hành tinh Orionis Secunda và đồ sát bọn Vệ Binh nếu muốn.
Nhưng đây không phải cách giải quyết vấn đề, dù giả thuyết rằng thực lực của hắn có đủ để làm việc này, nhưng Vệ Binh không phải là thế lực duy nhất đang dòm ngó Trái Đất.
Căn cơ gốc rễ vẫn là do Trái Đất quá nhiều tài nguyên màu mỡ, nhưng lại thiếu một lực lượng bảo vệ tương xứng. Điều này đúng như câu, thất phu vô tội hoài bích có tội!
Lúc này, trên hành tinh Orionis Secunda rộng lớn và hùng vĩ, vị Thủ Lĩnh Tối Cao vừa trở về từ chuyến đi dài ngày. Ông ta đứng trên đỉnh tòa tháp vàng rực chót vót, sắc mặt đanh lại, hồn lực bộc phát dữ dội đến mức chấn động cả vùng núi non bên dưới. Ông quát lên, giọng trầm đục vang vọng khắp không gian:
"Vias khốn kiếp, dám lấy cắp Định Không Thạch của ta! Ngươi bỏ lại cả gia tộc mà bỏ trốn sao? Được, ta sẽ tiêu diệt gia tộc ngươi trước, rồi mới đến lượt ngươi!"
Phía sau, đám thuộc hạ kinh hãi quỳ mọp, không dám thốt nửa lời. Tuy nhiên, khi chúng chuẩn bị thi hành lệnh của Thủ Lĩnh Tối Cao, một cơn sóng năng lượng bất ngờ nứt toác không gian trước mặt.
Vầng sáng đen ngòm như một xoáy lốc vặn vẹo, kéo dài từ chiều không gian xa xăm, cuộn chặt thành một điểm tối. Bên trong đó, một tiếng động sâu lắng dội ra khiến không khí lạnh buốt đột ngột bao trùm cả khu vực.
"Kẻ nào dám sử dụng Định Không Thạch để xâm nhập thẳng vào đây?"
Đám Vệ Binh hốt hoảng quát tháo.
Từ bên trong dòng chảy năng lượng ấy, một bóng hình rõ dần, vén bức màn không gian bằng một cánh tay khỏe mạnh có dây xích cắm sâu vào xương. Một người thanh niên với mái tóc trắng cắt ngắn, đôi mắt tinh anh, và gương mặt mang thần thái lạnh lùng không thể xao động. Hắn hướng thẳng ánh nhìn vào Thủ Lĩnh Tối Cao, không chút e dè.
Lê Nhật bộc phát hồn lực như một cơn bão, toát ra mạnh mẽ, đè nặng lên không khí khiến cả dãy núi dưới chân tòa tháp rung lên như thể muốn sụp đổ. Cả những vệ binh tinh nhuệ của Orionis Secunda cũng bị ép chặt xuống đất, không ai có thể nhấc nổi đầu trước sự áp chế từ uy áp của hắn.
"Hồn… Tông?"
Thủ Lĩnh Tối Cao thốt lên trong sự kinh ngạc, lần đầu tiên ông ta cảm nhận được sự áp bách từ một đối thủ không cùng phe phái.
Vẫn giữ vẻ lạnh lùng như băng giá, Lê Nhật nhấn mạnh từng chữ, giọng trầm nhưng sắc như lưỡi dao:
"Ta đến để giảng hòa!"
Từ lúc có Định Không Thạch trong tay cho đến suy nghĩ và xuất hiện ở Orionis Secunda hắn chỉ mất có mấy giây thời gian. Hắn không thể đồ sát cả hành tinh này để cứu rỗi Trái Đất, nhưng hắn có thể đàm phán với Thủ Lĩnh Tối Cao, người mà xem con gái Mia như ngọc ngà.