Khi nghe bà ngoại nói cổ nhai mới được trấn giữ một năm cổ trùng đã xuất hiện, tôi đã có cảm giác Miêu trại từng xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng trong mắt bà ngoại, người Miêu xưa nay đoàn kết, đối mặt với kẻ thù bên ngoài chắc chắn sẽ không xuất hiện phản đồ.
Vậy nên dù bà ngoại có nghĩ đến khả năng Cung Đại giết Vân Phàm, khống chế A La tế tư thì cũng không ngờ A Đại chính là kẻ thả cổ trùng trong cổ nhai này ra, cũng không nghĩ Cung Đại sẽ lộ diện nhanh như vậy.
1
Tôi nhìn lũ bướm sặc sỡ bay khắp cổ nhai, lại nhìn Cố Minh và Cố Thành đứng sau Cung Đại, biết đây sẽ là một trận chiến khó nhằn.
Nhân vật phản diện tự xé bỏ lớp mặt nạ, nhất là kẻ giỏi giả lợn ăn hổ như Cung Đại, bà ta chắc chắn chỉ xuất hiện khi có lòng tin tuyệt đối.
Trong mắt bà ta, chúng tôi chắc chắn đều phải chết.
Tôi vội kéo bà ngoại lại.
"Chị." Cung Mặc không dám trêu chọc Cung Đại, hạ giọng, "Lũ bướm này đáng sợ quá, chúng ta ra ngoài rồi nói tiếp đi."
"Không được đi!" Cung Đại nhìn Cung Mặc, "Anh A La, mấy chục năm anh hôn mê là em đã chăm sóc anh. Long Thất nói không sai, em đã từng thử dùng huyết cổ điệp luyến hoa để quyến rũ anh, muốn có được anh, nhưng cuối cùng em vẫn không nỡ. Còn anh thì lại lấy mộng tình cổ ra, dùng máu nuôi cây hòe để nuôi thi thể của Vân Phàm, trọng thương hôn mê như vậy, sau khi trúng huyết cổ của điệp luyến hoa vẫn giữ được ý thức tỉnh táo, dùng cổ lực che giấu đan điền của bản thân, thủ thân như ngọc vì Vân Phàm."
Cung Đại không cam lòng cười lớn: "Cần gì phải nói là mộng du rồi không biết đã ngủ với Vân Phàm, sau đó có con nhiều như vậy chứ? Sao anh không nói thẳng với Vân Phàm bản thân anh không được? Anh đã khám cả bác sĩ trong nước lẫn ngoài nước rồi vẫn không tìm ra nguyên nhân nên tưởng mình bị liệt dương bẩm sinh. Vậy nên thời điểm anh mộng du, mơ thấy bản thân đến nhà tổ hoan hảo với cô ta anh cũng tưởng là mơ, bởi vì ba mươi năm qua anh không thể lên được đúng không? Anh uống bao nhiêu là thuốc, gặp bao nhiêu bác sĩ, ngay cả bác sĩ tâm lý tâm lý cũng đi gặp nhưng đều không được, chắc là rất đau khổ đúng không? Nhưng đây là cũng là vì anh tự phong bế bản thân để thủ thân như ngọc vì Vân Phàm, không cho em đụng vào anh! Đúng là thâm tình!"
Tôi nghe mà khiếp sợ, đồng thời không thể không bội phục A La tế tư.
Vì muốn hoan hảo, anh ta sẽ dùng đến mộng tình cổ, vui vẻ trong mơ.
Vì không muốn hoan hảo ngoài đời thực, chính anh ta đã phong bế bản thân mình.
Chẳng trách dù giấc mơ ấy chân thật đến thế nhưng Cung Mặc vẫn nghĩ đó là mơ.
Bởi vì trong tiềm thức của anh, anh không thể làm được việc đó.
"Buồn cười hơn chính là..." Cung Đại cười mỉa mai, liếc nhìn tôi, "Anh A La thâm tình và tự kiềm giữ bản thân vì cô, cô lại không như thế. Vân Phàm à, cô nằm mơ mười năm, hàng đêm hoan hảo với cái người trong mộng tình cổ. Cùng là một chén huyết cổ điệp luyến hoa, anh A La có thể giữ được ý thức tự phong bế đan điền, còn cô thì sao? Đừng nói là điệp luyến hoa hay túy hoa âm, nếu đêm tân hôn không có vấn đề gì, cô và Cố Thành đã thành vợ chồng rồi. Ha ha ha, dù đã ngủ với cái người mộng tình cổ, khi trúng điệp luyến hoa, cô còn bất trung bất trinh ngủ với anh A La, nếu không phải anh ấy tới kịp, cô đã ngủ với Cố Thành rồi. Ngày xưa cô nói với tôi Miêu nữ đa tình nhưng tình yêu chỉ có một, tốt nhất tôi đừng dùng điệp luyến hoa trêu hoa ghẹo nguyệt. Cô của khi ấy thánh thiện lắm mà đúng không? Thánh nữ Miêu Cương trấn thủ cổ nhai, thủ thân như ngọc, nhưng trong mơ mượn mộng tình cổ không biết đối lập thế nào."
Cười đã xong, Cung Đại nhìn sang Cung Mặc, lắc lư chuông đồng: "Anh A La, em đã cho anh cơ hội rồi, vốn dĩ để anh về nước xem Vân Phàm kết hôn để cho anh biết cô ta gả cho người khác rồi, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Em không muốn tiếp tục trì hoãn nữa. Bươm bướm không chỉ hút mật thôi đâu!"
Bà ta vừa dứt lời, lũ bươm bướm sắc sợ lập tức nhếch hàm dưới lên để lộ cái miệng sắc nhọn. Mấy cái miệng của động vật chân đốt đang vào nhau như kim châm tấn công sau gáy Long Thất gia và bà ngoại.
"A Đại! Làm gì mà chích tôi đấy!" Long Thất gia vội lấy tẩu thuốc ra phun thuốc xung quanh, sau đó lẩm bẩm niệm chú, xua tan được rất nhiều bươm bướm.
Bà ngoại cũng nhân cơ hội này kéo chúng tôi vào giữa sáu mặt kính.
Cung Đại không nóng vội, bà ta nhìn Cung Mặc: "Anh A La, anh sẽ không thể khôi phục trí nhớ đâu. Sau lưng anh có vong tình cổ chú bảy mươi năm qua năm nào em cũng khắc, không chỉ áp chế được mộng tình cổ, ngay cả hắc xà cổ cũng không thể thắng nó. Anh mau ra đây giao mộng tình cổ cho Cố Thành đi, em có thể dùng vong tình cổ giúp anh quên hết những việc này, bắt đầu lại lần nữa."
"Tôi đã nói rồi, không đơn giản vậy đâu. Nếu cứ ép mộng tình cổ vào cơ thể Cố Thành cũng không có tác dụng gì." Long Thất gia vừa xua đuổi bươm bướm vừa dùng ánh mắt đồng tình nhìn Cung Mặc, "Cậu xem cậu đi, không đâu đi chọc vào bà điên này, mấy chục năm rồi cũng không theo đuổi được cậu, còn cậu thì phong bế đan điền, cậu thì không sao nhưng cái giá phải trả lại là cái mạng già này đấy."
Cung Đại vung chuông đồng lên, tất cả bươm bướm lập tức như tên nhọn lao thẳng đến chúng tôi.
Bà ngoại vội lấy thảo dược trong gùi ra châm lửa, múa may niệm chú.
Hai má Long Thất gia thì phồng lên để thổi tẩu thuốc.
Tôi và Cung Mặc không biết cổ thuật, dù đã mặc áo mưa nhưng cũng không hoàn toàn chắn được phấn độc của lũ bướm, tay bắt đầu ngứa ngáy sưng đỏ.
Đúng lúc này Cố Minh và Cố Thành lấy vài thứ trong gùi ra ném vào các lỗ hỏng.
Tất cả đều là nội tạng của gà, vịt, heo cừu, là thứ mà cổ trùng thích ăn nhất.
Cung Đại muốn dùng chúng để dẫn dụ cổ trùng trong cổ nhai này!
Nói đúng hơn là bà ta muốn tất cả chúng tôi bị cổ trùng ăn hết!
Dù gì thì trong số chúng tôi chỉ có bà ngoại gần trăm năm trước may mắn gặp được thánh nữ và tế tư cổ thuật, còn trùng hợp có cổ bản mệnh của họ. Nhưng buồn cười là "thánh nữ" và "tế tư" đều không có năng lực chiến đấu.
Lúc này đây, Cung Đại là người mạnh nhất, mọi thứ dường như đều nằm trong tầm kiểm soát của bà ta.
Thấy Cố Thành và Cố Minh đang dùng nội tại thu hút đám cổ trùng trong quặng, tôi nhìn Cung Mặc, tình hình anh còn tệ hơn tôi, tay đã nổi mẩn đỏ nhưng vẫn cầm thảo dược xua đuổi đám bướm đầy màu sắc, không cho chúng đến gần tôi.
Thấy tôi nhìn sang, anh gật đầu, lấy ra một con dao cắt vào lòng bàn tay tôi, sau đó tự cắt vào lòng bàn tay mình.
Chờ đến khi tay toàn là máu, tôi và anh vội bôi máu lên sáu mặt kính.