Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí

Chương 205



Tinh Võng, Thiên Tế cũng có cửa hàng ăn vặt, hương vị giống như hiện thực, hệ thống giác quan đồng bộ 100% không phải chỉ nói suông.

Chi phí để mở những cửa hàng này ở Thiên Tế không phải là số không, việc sản xuất hàng hóa vẫn cần nguyên liệu thô, nguyên liệu thô đến từ dữ liệu ở Thiên Tế, những nguyên liệu thô này đắt hơn so với nguyên liệu thực tế, vì vậy Thiên Tế vẫn có lợi nhất.

Hầu hết các cửa hàng trên Thiên Tế hoặc Tinh Võng đều có cửa hàng tương ứng ở hiện thực, bọn họ mở cửa hàng trên Thiên Tế, một là kiếm ít tiền, hai là quảng cáo cho cửa hàng ở hiện thực… Giống như lần này, cuộc thi đấu liên minh quang giáp là một cơ hội rất tốt để tuyên truyền và kiếm tiền.

Người chơi chen chúc trước một cửa hàng bán đậu hủ gừng, vừa trả tiền mua đậu hủ vừa phát ra tiếng cười "he he he": "Em gái, em tên gì, có hứng thú đến tinh cầu chúng tôi phát triển không?"

Chủ cửa hàng đậu hủ hoảng sợ ra mặt.

Vân Ca đen mặt xách đám người chơi này đi, tỏ vẻ xin lỗi chủ quán.

Chủ quán đậu hủ cũng tỏ vẻ không để ý, rất biết ơn vì bọn họ đã mua gần hết số hàng cô ấy chuẩn bị hôm nay, còn tặng cho Vân Ca thêm một phần tàu hủ gừng.

Tàu hủ gừng đựng trong chén giấy, theo chuyển động của Vân Ca mà đong đưa, Vân Ca dùng muỗng múc lấy một muỗng nhỏ, tàu hủ mềm mại dẻo dẻo kết hợp với vị ngọt của nước đường gừng, đọng lại trên đầu lưỡi trong một thời gian dài.

"Húp." Vân Ca dừng múc tàu hủ, quay đầu lại nhìn thấy phía sau có mấy người chơi đang nhìn tàu hủ trong tay cô.

Vân Ca: "Mấy người đang làm gì vậy?"

Người chơi khẽ nói: "Nhãi con, con xem con nhỏ như vậy, ăn một miếng hẳn no rồi, lại đây, để chúng ta giúp con ăn nốt phần còn lại!"

Ở Thiên Tế không có khái niệm no.

Vân Ca dở khóc dở cười nhìn người chơi cướp đi tàu hủ trong tay cô, cũng mặc kệ là cô ăn qua rồi, vội vàng nhét vào trong miệng, sợ bị người chơi khác cướp đi.

Vừa quay đầu đã thấy cô gái nhỏ bị cướp đi tàu hủ trong tay, ngây ngây ngô ngô đứng tại chỗ, đám người Hùng Sơ Mặc nhìn về phía mấy người chơi kia quát: "Mấy người là loài súc vật gì vậy, còn dám giành đồ ăn với nhãi con, còn chút liêm sỉ nào không!" Hắn nhét tàu hũ mua về chưa ăn vào tay Vân Ca, bày ra ánh mắt yêu thương của cha già: “Nhãi con, mau ăn đi.”

Vân Ca: "..."

Người xem trong phòng livestream của Hùng Sơ Mặc thì rất ngạc nhiên.

- "Mấy người chơi Tinh Cầu Của Chúng Ta càng ngày càng không biết xấu hổ. Thời điểm mới vào trò chơi, còn thổ lộ muốn nuôi Vân nhãi con, bây giờ thì giành đồ ăn từ trên tay Vân nhãi con rồi đấy? Đây chính là cái thứ được gọi là tình yêu hứa hẹn, không thể tin được!"

- "Bây giờ người chơi xứng với chức danh làm cha làm mẹ chắc chỉ có mỗi Hắc Thổ với Thiển Hạ, coi mấy người chơi khác kìa, một đám thay lòng đổi dạ trở thành thổ phỉ rồi!"

- "Đúng rồi, khi nào Mạc Nhu bảo bảo bảo của tôi sẽ lên gặt hái chiến thắng lên sân khấu vậy?"

Cách sân thi đấu của liên minh quang giáp vẫn còn một khoảng, tuy không xa nhưng đi rất chậm, xung quanh là đủ loại đồ dùng bắt mắt thu hút ánh mắt người khác.

Ngay cả Hùng Sơ Mặc cũng không nhịn được lao tới một quầy hàng thu hoạch, cầm một chiếc ô, từ trong ô rút ra một thanh trường kiếm, "Trời ạ, đây là Động Gia Hồ sao?!"

Chủ cửa hàng là một ông lão, nói: "Đây là ô kiếm, cậu muốn đặt tên là Động Gia Hồ sao? Chỉ cần cậu mua, cậu đặt tên gì cũng được."

Hùng Sơ Mặc: "Bao nhiêu vậy?"

Ông lão: "Nhìn cậu tràn đầy sức sống thiếu niên như vậy, tính cậu 4 triệu vậy."

Hùng Sơ Mặc: “???”

Ông lão lòng dạ hiểm độc này ở đâu chui ra vậy!

Vân Ca nhắc nhở Hùng Sơ Mặc: "Đây là đao quang giáp, giá cả không tính là mắc."

Vũ khí trưng bày tại gian hàng của ông lão là ở dạng thu nhỏ, sau khi mua sắm, Hùng Sơ Mặc vào không gian Thiên Tế cá nhân, sẽ biến lại thành kích thước ban đầu, có thể trang bị trên quang giáp cá nhân của hắn.

— QUẢNG CÁO —