Một Đêm Kinh Hỉ: Thẩm Tiên Sinh, Xin Hãy Tự Trọng

Chương 2: Chương 2





Ra khỏi khách sạn, Diệp Nhược Sơ mặt đầy tức giận!
Đúng thật là năm hạn, uống nước lạnh cũng có thể mắc răng.

Tham dự lễ cưới của bạn thân mà lại đánh mất sự trong trắng của mình!
Tham dự lễ cưới, lại đụng phải một con sói say rượu!
Ai có thể xui xẻo như nàng chứ?
Ngẩng đầu, ánh mắt nàng vô tình rơi vào màn hình TV to lớn bên ngoài trời.

“Xin hỏi Thẩm thiếu, lần này trở lại Đại Lục có phải để khai thác thị trường mới không?”
“Thẩm thiếu, các công ty ở Mĩ đều đang phát triển mạnh mẽ, tại sao anh lại lựa chọn quay lại Đại Lục vào thời điểm này?”
“Thẩm thiếu, khi nào ngài có thể chấp nhận một cuộc phỏng vấn riêng của tạp chí chúng tôi?”
“….

.


Một đám phóng viên trên tay cầm máy ảnh, bao vây người đàn ông ở giữa, đều muốn nhận được câu trả lời từ hắn.

Người đàn ông không nói tiếng nào, trên khuôn mặt điển trai nở một nụ cười nhẹ và lãnh đạm, chỉ lịch sự gật đầu với đám đông như một lời chào.

Kiêu ngạo, nho nhã, không chút nào khiến người ta cảm thấy lỗ mãng…
A, hóa ra chính là con sói đó!
Diệp Nhược Sơ quay người lại, phía sau không biết từ lúc nào đã vây đầy một đám nữ nhân, già trẻ lớn bé đều mê mẩn người đàn ông, lời ái mộ và thán phục nhiều vô kể.


Phi!
Diệp Nhược Sơ kinh tởm trừng mắt nhìn người đàn ông trên màn hình, gọi taxi, vội vàng đến trường họp phụ huynh.

Nàng là giáo viên ngữ văn của trường trung học số 1 thành phố S và là giáo viên chủ nhiệm.

Học sinh trong lớp nàng đều là học sinh giỏi nhất thành phố, không cần quá bận tâm, nhưng chỉ có một ngoại lệ duy nhất___
Thẩm Mặc Thần.

Sau cuộc họp phụ huynh, Diệp Như Sơ goi Thẩm Mặc Hàn đến văn phòng.

Thiếu niên cười híp mắt nhìn nàng, không có chút nào sợ hãi, ngược lại còn rất vui vẻ.

Anh xòe bàn tay ra trước mặt cô, “Cô giáo gọi em đến đây có phải là để tặng món quà Giáng sinh mà cô đã hứa không?”
Diệp Nhược Sơ đau đầu xoa trán “Cô nhớ rất rõ chuyện này, cô đã chuẩn bị xong món quà Giáng sinh như đã hứa, nhưng điều kiện là em phải đáp ứng một yêu cầu của cô.


“Yêu cầu gì?”
Diệp Nhược Sơ ngồi xuống bàn làm việc, “Cô làm giáo viên chủ nhiệm lớp 3-5 đã một năm.

Mỗi lần họp phụ huynh đều không thấy người nhà của em tới, ngày hôm nay cô nhất định phải gặp được người nhà của em!”
Như những năm trước, tất cả phụ huynh trong lớp đều có mặt, trừ cậu.


Thẩm Mặc Thần nở nụ cười, đưa tay sờ mũi, “Cô giáo, chuyện này có chút khó khăn…”
“Nếu khó thì quên đi.

Em về nhà trước đi, quà Giáng sinh cũng miễn…”
“Được, em đồng ý với cô,…” Thẩm Mặc Thần thỏa hiệp.

Bước tới một bên, gọi điện thoại.

“Trần quản gia, là tôi.

Ông gọi lão gia hoặc phu nhân đến trường tôi một chuyến.


“Nhị thiếu gia, lão gia và phu nhân đều không có nhà.


“Anh trai tôi không phải mới từ Mĩ về sao, gọi anh ấy đến đi, thuận tiện nhắn cho anh ấy, nếu như anh ta không tới, tôi sẽ náo đến long trời lở đất, đi tìm cái chết…”
Nói chuyện điện thoại xong, Thẩm Mặc Thần mang cái ghế ngoan ngoãn ngồi trước mặt Diệp Nhược Sơ, nhìn chằm chằm nàng không nhúc nhích.

Diệp Nhược Sơ bất lức lắc lắc đầu.

Cuối cùng, nửa giờ sau___
Cửa văn phòng mở ra, một người đàn ông bước vào, “Thẩm Mặc Thần! Em lại gây ra rắc rối à? Nếu còn để anh phải dọn dẹp đống lộn xộn lần nữa, thì liền cút ra nước ngoài!”
Vừa dứt lời, Diệp Nhược Sơ ngẩng đầu….

Nhìn người đàn ông quen thuộc trước mặt, cô sững sờ….

Làm sao có thể là hắn!
Oan gia ngõ hẹp?!.