Nhất Thế Khuynh Thành: Lãnh Cung Khí Phi

Chương 210: 210





Xe ngựa sau khi vào quan đạo liền dễ đi hơn nhiều.

Hiện tại vốn là thời khắc quan trọng, đoàn xe lên đường ngày đêm, thời gian nghỉ không nhiều.

Tuấn mã chạy như bay, bánh xe cuồn cuộn đạp lên quan đạo tạo thành những vết hằn dài.

Bất tri bất giác đã qua nửa tháng, mà lộ trình đã hơn phân nửa.

Thời tiết ngày càng rét lạnh, gió Bấc hỗn loạn gào thét, ta và Bùi Nguyên Hạo ngồi trong xe có lò sưởi ấm áp nhưng tư vị cũng không dễ chịu gì hơn người chịu gió tuyết bên ngoài.

Ta lại ngẩng đầu nhìn nam tử tựa vào đệm nghỉ ngơi, gương mặt vẫn đạm mạc như trước nhưng đã tái nhợt không chút huyết sắc.

Hơn mười ngày, hắn dường như không nói với ta một câu.

Toàn bộ hành trình chỉ nghe gió Bắc bên ngoài gào thét, tiếng ra roi thúc ngựa, còn cả thanh âm xe ngựa lăn bánh đơn điệu, trừ lúc nghỉ ngơi mơ hồ cảm nhận hơi thở gần trong gang tấc của hắn, thời gian còn lại, trong xe tựa như chỉ có mình ta.


Ta không biết bản thân đã sai ở đâu, hay rốt cuộc đã ra chuyện gì, hiện tại chỉ có thể yên lặng chịu đựng, có lẽ vì lo lắng chuyện ở kinh thành, huống hồ hỉ nộ của hắn trước nay ta đều không nắm bắt được.

Vì thế, ta cũng trầm mặc, nhìn bờ môi đã khô cạn của hắn liền nhịn không được liền đứng lên muốn pha trà, mở ám cách trong xe ra, nhìn không ít nguyên liệu bên trong, ta lấy ít táo đỏ và câu kỷ tử (1)
(1) Câu kỷ tử: có tác dụng bổ huyết, sáng mắc, chống lão hóa còn trà câu kỷ tử với hoa cúc tác dụng giảm cân, mỡ máu cực hay.

Chén thuốc kia, ta đoán bên trong không có quá nhiều máu, nhưng rốt cuộc cũng là máu cắt từ cổ tay hắn, vì thế hạ nhân mới chuẩn bị mấy thứ này.

Ta lấy một bát trà nhỏ, thả táo đỏ và câu kỷ tử vào nấu lên, sau đó cẩn thận đưa tới trước mặt hắn.

Hương trà nhè nhẹ tràn ngập nhưng nam tử này vẫn nhắm mắt dưỡng thần, giống như căn bản không hề phát hiện.

"Điện hạ, uống chút trà nóng đi.

"
Dứt lời, ta lẳng lặng nhìn hắn, nhưng hắn vẫn không mở mắt.


Ta nhấp môi, lại gần thêm một chút: "Điện hạ.

"
Trong xe trước sau một mảnh yên lặng, màn xe đong đưa, thỉnh thoảng một cơn gió lạnh lọt vào, ta nhìn gương mặt tái nhợt kia, đột nhiên run lên một cái.

Tuy mấy ngày không nói chuyện nhưng Bùi Nguyên Hạo không phải thật sự bỏ mặc ta.

Ta theo bản năng cẩn thận tới gần hắn, cảm nhận hô hấp hắn rất nhẹ, nhẹ tới cơ hồ ở gần cũng rất khó nghe thấy, mà sắc mặt hắn từ lúc lên xe ngựa vẫn luôn tái nhợt, môi không chút huyết sắc, bàn tay lộ ra ngoài đã phiếm màu xanh lá nhàn nhạt, lạnh đến tột cùng.

Thân thể hắn kỳ thật không kém, nhưng mấy ngày ở Dương Châu, hắn thật sự chưa từng có thời gian an tĩnh, bôn ba mấy châu phủ để thu thập thuốc, lại cắt cổ tay lấy máu, thậm chí chuyện ở kinh thành không rõ, trong lòng hắn vô cùng áp lực.

Dù là người làm bằng sắt cũng không chống đỡ được.

Ta nghĩ nghĩ, hai tay nắm chặt bát trà, sau đó một tay nhẹ nhàng phủ lên tay hắn.

Giống như chạm vào khối băng, đầu ngón tay ta run lên, mà mí mắt hắn nhắm chặt cũng thoáng run run, sau đó chậm rãi mở ra.

Đối diện với cặp mắt đen nhánh kia, trái tim ta cũng run rẩy nhưng ta trước sau chưa từng buông ra.

.