Nhất Thế Khuynh Thành: Lãnh Cung Khí Phi

Chương 236: 236





Ta cúi đầu, cũng không biết là yếu thế hay đang xin tha, thanh âm mềm tới không còn chút sức lực: "Cho dù điện hạ muốn nô tỳ hầu hạ, ngài cũng phải chờ nô tỳ ăn no bụng, lại..."
"Cứ ăn ở đây."
Hắn cắt ngang lời ta, liền ôm ta ra ngoài.

Bên ngoài sớm đã bày một bàn điểm tâm, còn cả chén sữa đặc thạch đào tản ra nhiệt khí.

Hắn đặt ta ngồi ở ghế dựa, sau đó ngồi cạnh ta: "Muốn ăn gì?"
"..."
"Uống chút gì đó trước?"
"..."
Ta có phải nằm mơ hay không?
Sao một nam nhân như vậy có thể dùng ngữ khí này nói chuyện với ta, hỏi ta ăn gì? Mà hắn thật sự là Bùi Nguyên Hạo sao?
Đờ đẫn ngồi một chỗ, nhìn hắn bưng chén sữa đặc hạch đào tới trước mặt, động tác không tính là ôn nhu như linh hồn ta như bay đi, môi không ngừng run rẩy, run rẩy tới bản thân nhịn không được, giương mắt nhìn hắn: "Ngài rốt cuộc muốn thế nào?"

Một đoạn đường này ta đã nhìn thấy quá nhiều, từ Ngưng Yên tới Diêu Ánh Tuyết, Thân Nhu, còn cả hài tử của Diêu Ánh Tuyết, ta hết lần này tới lần khác thoái nhượng, cũng hết lần này tới lần khác ép bản thân thanh tỉnh, khó khăn lắm mới hạ quyết tâm không để ý tới, nhưng trước mắt lại là gương mặt ôn nhu.
Chẳng lẽ còn muốn ta hãm sâu vào một lần nữa sao?
Nước mắt không tự chủ được mà rơi ra, Bùi Nguyên Hạo nhíu mày, buông muỗng xuống trừng mắt nhìn ta, qua hồi lâu đột nhiên thở dài, lại đưa muỗng sữa tới bên môi ta: "Ăn hết chén này sẽ cho ngươi về nghỉ ngơi."
Rõ ràng biết sẽ hãm sâu vào...
Rõ ràng biết đây là con đường không có đích...
Ta chậm rãi mở miệng, một muỗng sữa đặc hạch đào rót vào trong, hương cam thuần mỹ, mặc kệ là dịu dàng hay là ẩn ẩn lệ khí, ta uống hết một muỗng lại một muỗng, hắn cũng một muỗng rồi một muỗng đút, nếu để hạ nhân khác thấy cảnh tượng này, nói không chừng sẽ sợ hãi tới trợn mắt há hốc mồm.

Nhưng ta lại chẳng cảm nhận được gì cả, nước mắt không còn trào ra, nhưng lại ùa vào trong lòng.
Rốt cuộc cũng ăn xong.
Hắn buông chén xuống, quay đầu nhìn ta, sau đó chậm rãi duỗi người tới.

Vuốt ve từ trán tới chóp mũi, hơi thở của hắn chui vào lỗ tai ta, ta chỉ biết lẳng lặng nhìn hắn, thấy hắn khẽ cười.
Nụ cười nhẹ nhàng kia lại khiến trái tim ta run lên.

"Đừng hỏi ta muốn làm gì, ngươi hẳn nên tự hỏi bản thân một chút."
"...."
Ánh mắt ta thoáng chớp động, nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên định bàn thạch, chăm chú nhìn ta: "Ta chỉ muốn nói rằng, ta không có quá nhiều kiên nhẫn, đừng để ta chờ tới thời điểm không thể nhịn được nữa."
Đừng để ta chờ tới thời điểm không thể nhịn được nữa...
Nghĩ lại lúc vừa tỉnh giấc, y phục tuy không chỉnh tề nhưng trêи người không hề có dấu vết từng chịu xâm phạm.
Chỉ là, hắn có thể nhẫn nhịn bao lâu?
Mỗi lần bị hắn ôm, cái ɖu͙ƈ vọng dâng trào kia khiến ta hoảng sợ, nhưng hắn lại thật sự không động tới ta, nhẫn nại như vậy rốt cuộc sẽ kéo dài tới bao giờ?
Cả người lạnh đi, chút sức lực đã khôi phục, ta dùng sức đỡ cái bàn đứng lên, mà hắn vẫn ngồi cạnh nhìn ta, không mở miệng, cũng không ngăn cản, dõi theo ta đi tới cửa, mở ra.
Cánh cửa vừa mở liền thấy Ngọc công công dẫn theo mấy tiểu thái giám vội vã tới, thấy ta, gã lập tức cười nói: "Thanh Anh cô nương, ngươi ở đây thì tốt quá."
Bùi Nguyên Hạo nghe thấy động tĩnh liền đứng dậy đi tới, mấy người Ngọc công công lập tức hành lễ.
Hắn lạnh lùng đứng sau ta: "Các ngươi tới làm gì?"
"Hồi điện hạ, Thái tử điện hạ truyền triệu Nhạc Thanh Anh lập tức tiến cung."
"Cái gì?"
Sắc mặt thay đổi, Bùi Nguyên Hạo quay đầu nhìn ta, mà ta cũng chỉ biết ngây ra đứng ở đó.

Bùi Nguyên Tu triệu ta tiến cung? Y muốn làm gì?.