Cô mò tìm xung quanh trong phòng nhưng lại không tìm thấy điện thoại mình đâu. Lúc này mới nhớ ra vừa nãy cô gọi điện cho Diệp Vũ vẫn còn để bên ngoài phòng khách. Không có điện thoại thì liên lạc kiểu gì, Diệp Ly Lạc không khỏi vỗ chán bất lực.
Bên ngoài vẫn còn tiếng Mạc Tư Lăng tức giận đập cửa. Tuy biết rằng anh ta không thể vào trong phòng được như Diệp Ly Lạc vẫn hết sức sợ hãi, cô đẩy kệ tủ chắn bên cạnh.
Hàng động vừa rồi của anh ta đã dọa Diệp Ly Lạc muốn bật khóc, cô không dám tưởng tượng nếu anh ta mở cửa vào đây được, mình sẽ rơi vào hoàn cảnh gì.
Cũng may, nhưng cô không thể ở mãi trong phòng được. Cô lật tìm xung quang tất cả đồ đạc của mình để xem có thứ gì có thể dùng được nhưng kết quả là không.
Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng động lớn, rất gần cô, tiếng động ấy cũng rất ing tai. Diệp Ly Lạc không khỏi tưởng tượng đến việc tên điên này sẽ phá cửa xông vào.
Nghĩ vậy vừa trấn tĩnh được một chút Diệp Ly Lạc lại hoảng loạn. Cô nên làm gì bây giờ, trước đây cô chưa từng gặp phải loại tình huống này chẳng biết phải nên làm gì cả.
Cô đẩy tất cả những thứ chắc chắn kiên cố đến chắn trước cửa phòng, dường như vẫn không yên tâm cô còn lấy cuộn băng dính trong tủ dán lại xung quanh mép cửa, bất cứ cái gì cũng được chỉ cần có thể cho cô cảm thấy an toàn hơn.
Suy nghĩ hỗn độn không hiểu sao lúc này cô lại nghĩ đến Lục Thẩm Quân, ở thế giới này dường như chỉ có anh ta... nếu như bây giờ anh ta ở đây thì tốt quá.
Từ cửa sổ nhìn xuống dưới nhà, đường phố vắng tanh không một bóng người. Phòng cô ở trên cao vậy nên cũng chẳng có can đản để trèo xuống. Diệp Ly Lạc thử gọi vọng xuống phòng bên dưới nhờ trợ giúp nhưng chẳng có tiếng đáp lại nào cả. Nó càng khiến cô tuyệt vọng hơn.
Phía dưới nhà cô có một chiếc xe đen rất sang trọng nhìn rất quen mắt, nhưng Diệp Ly Lạc chỉ liếc qua thấy không có bóng người bên ngoài thì đành thất vọng.
Cái tên này nhất định là bị điên, điên nặng rồi. Nửa đêm tìm đến cô lại còn làm ra những hành động ghê tởm đó nữa, cho dù cô có ở bên trong nói thế nào anh ta cũng chẳng hề dừng lại. Cho dù như thế nào thì kẻ mà cô cho là điên đó vẫn đang khiến cô cực kì bất an, lo sợ.
"Rầm!" Cánh cửa mà cô cho là chắc chắn ấy vậy mà chỉ ngay chốc lát đã đổ ập xuống, xuyên qua tầng lớp các tủ đồ bàn ghế che chắn trước mắt chính là khuôn mặt điểm trai đỏ bừng đầy đáng sợ của Mạc Tư Lăng.
Trên tay anh ta vẫn còn cầm một thanh sắt lớn, nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ như cắt không còn giọt máu nào của Diệp Ly Lạc anh ta cười thỏa mãn:
"Diệp Ly Lạc, để xem cô còn dám trốn nữa không?"
Anh ta thẳng tay đẩy đổ tất cả những vật cản trở trước mắt "Rầm rầm rầm". Diệp Ly Lạc lùi lại, cả người run rẩy. Cô nhìn xung quanh, cả căn phòng cũng không có một thứ gì có thể lấy làm vũ khí cả.
Mạc Tư Lăng đi từng bước nhanh đến trước mặt cô, Diệp Ly Lạc muốn chạy nhưng vẫn bị anh ta bắt lại.
Anh ta hung hăng bóp chặt lấy cổ tay cô, Diệp Ly Lạc ra sức chống cự.
"Anh điên rồi, buông tôi ra." Trong giờ phút này hai mắt cô đỏ hoe, chẳng thể nào bình tĩnh được.
Cô cúi xuống cắn thật mạnh vào cánh tay anh ta. Mạc Tư Lăng hét lên đau điếng:
"Cô dám cắn tôi, được lắm!" Anh ta trừng lớn mắt vung tay lên muốn đánh Diệp Ly Lạc.
Đúng lúc này chỉ thấy một thân ảnh lao nhanh vào phòng cầm chặt lấy cánh tay anh ta, nghe tiếng kêu "răng rắc" ghê người.
Mạc Tư Lăng hét lên một tiếng thảm thiết: "Aaaa..." Nhưng hắn vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng, trong ánh mắt sát khí dày đặc của Lục Thẩm Quân thì bỗng rùng mình.
"Lục... Lục tổng..."
Sao Lục Thẩm Quân lại ở đây? Rõ ràng anh đã điều tra Diệp Ly Lạc ở một mình cơ mà.
Vừa nhìn thấy Lục Thẩm Quân đến bất giác nước mắt Diệp Ly Lạc rơi ào ạt, cuối cùng cũng đến, cuối cùng anh ta cũng đến. Phòng tuyến cuối cùng cũng sụp đổ hoàn toàn, vừa vui mừng vừa xúc động.
......................
Sau khi Mạc Tư Lăng được Thẩm Xuyên áp giải ra ngoài, Diệp Ly Lạc đi lên ôm chầm lấy Lục Thẩm Quân. Cô khóc như mưa.
"Được rồi, không sao nữa rồi." Lục Thẩm Quân nhẹ giọng, vỗ nhẹ lưng cô an ủi.
Cảm nhận được cơ thể cô vẫn đang run rẩy, trong lòng anh không khỏi càng thêm hận Mạc Tư Lăng.
"Lục Thẩm Quân may mà anh đến, vừa nãy anh ta..." Cô vừa nói vừa nức nở. "Anh ta tìm đến tôi muốn làm chuyện ghê tởm đó với tôi, anh ta phá cửa phòng tôi, muốn đánh tôi,... anh ta..."
"Không sao, tôi đã giải quyết Mạc Tư Lăng rồi, em đừng sợ."
Anh càng nói Diệp Ly Lạc lại càng khóc to hơn. Vì sao cô lại gặp lại chuyện điên rồ này được chứ, cô không biết nếu Lục Thẩm Quân không đến kịp mình bị Mạc Tư Lăng hành hạ tơi tả thế nào rồi.
Trong phòng lýc này đã một mảnh hỗn đỗn, ngổn ngang, Lục Thẩm Quân ôm người con gái đặt lên giường:
"Em ngủ đi, chuyện còn lại cứ để tôi lo."
Với lăng lực của Lục Thẩm Quân cô có thể yên tâm mọi chuyện nhất định đều được anh giải quyết ổn thỏa nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm anh.
"Sao vậy?"
"Anh ngủ với tôi."
"..."
Khóe mắt Diệp Ly Lạc vẫn còn đỏ, mi mắt ướt nhèm khiến cho người ta không tự chủ muốn an ủi bao bọc.
Anh đưa tay vuốt đi nước mắt còn vương trên má cô: