Không khí lúc này cứ như động lại, vừa thấy nghẹt thở vừa thấy khó chịu. Âu Trấn Phàm đột nhiên sựng người lại, hai mày chau lại nhìn cô. Cô đang quỳ trước mặt hắn cầu xin, Tôn Mịch là người tự tin kiêu hãnh đến mức nào hắn cũng ít nhiều hiểu một chút.
Nghề nghiệp diễn xuất này quan trọng với cô như vậy sao, tim hắn đột nhiên có cảm giác thắt chặt khó chịu vô cùng.
"Cô làm gì vậy ?"
"Tôi xin anh..huỷ bỏ lệnh đình chỉ"
"Đúng là cứng đầu.."
Âu Trấn Phàm siết chặt tay, đôi mắt lạnh lùng thẳng tay kéo cô đứng lên ép vào tường.
"Được, nhưng nếu cô có chuyện gì thì đích thân tôi sẽ nhốt cô lại"
Tôn Mịch bị hắn làm cho sợ run người, ánh mắt của hắn lẫn lời nói vô cùng dứt khoát hoàn toàn không phải đùa giỡn hay hù doạ.
Âu Trấn Phàm thả cô ra, hai tay cô vẫn còn run. Hắn có vẻ quá chớn rồi, Âu Trấn Phàm nhẹ nhàng nhìn qua hướng đồng hồ rồi nói với cô với giọng điệu từ tốn.
"Vào cuối tuần này, cô cùng tôi đến dự tiệc đấu giá"
Hắn chậm rãi xoay người rời khỏi phòng, tiếng "rầm" cửa đóng lại làm cô vừa nhẹ nhởm lại vừa thấy nặng đầu. Tiệc đấu giá gì đó sao lại chọn cô, sao số cô đen đến mức tối tâm thế ấy nhỉ...gặp hắn đã là chuyện đen đuổi rồi giờ lại phát hiện bản thân bị chứng bệnh tim.
Ở một nơi khác, Hạ Ly Tâm trên đường mua chút thức ăn định về nấu cho Tôn Mịch nhưng ai ngờ lại gặp bọn người áo đen lần trước, họ không thấy cô nhưng giống như họ đang tìm kiếm gì đó vậy.
Hạ Ly Tâm lén lút vừa đi vừa cuối mặt xuống đi một mạch thật nhanh về nhà, giữa đường xui đúng là xui trúng ai không trúng lại va phải Bắc Thiếu Hàm.
"Trời ạ..cô bị đuôi à ?"
"Tôi..tôi xin lỗi..tôi không cố ý đâu"
Giọng nói của Bắc Thiếu Hàm làm cho đám người kia chú ý, nhưng thứ họ thấy chỉ là bóng lưng của Hạ Ly Tâm thôi. Một trong số họ có người đi đến, tim của Hạ Ly Tâm muốn lọt ra ngoài đứng yên giống như hoá đá vậy.
"Chào Bắc Thiếu..cho tôi hỏi.."
"Aa..Bắc Thiếu à người ta muốn lắm rồi đó.."
"Hả.."
Hạ Ly Tâm giống hệt như ai nhập vậy, nhào vào lòng của Bắc Thiếu Hàm ôm lấy không buông còn miệng thì nói những từ ngữ khiến người ta thật sự hiểu lầm.
"À..tôi nhầm người..tạm biệt Bắc Thiếu"
"Nè..không phải..cái cô này, cô bị điên à..buông tôi ra coi"
Đến khi tất cả bọn người đó hoàn toàn rời đi thì Hạ Ly Tâm mới lập tức buông Bắc Thiếu Hàm ra, cô nhắm mắt xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn cứ liên tục cuối sập mặt xuống xin lỗi.
"Hừ..phụ nữ bây giờ đúng là bất chấp sống chết quá đi làm tôi thấy có chút tự hào.."
Bắc Thiếu Hàm nhẹ giọng kiêu ngạo, tay chỉnh chu lại áo. Cái tên này có cần nói nặng thế không, chỉ là một cái ôm bất đắc dĩ thôi mà, trông sang trọng bảnh bao thế mà nhỏ mọn quá đấy.
"Này anh, tôi xin lỗi anh rồi...chỉ là cái ôm xin chào thôi mà anh cũng có mất gì đâu sao lại nhỏ nhen thế.."
"Cô.."
Bắc Thiếu Hàm bị Hạ Ly Tâm làm cho cứng họng, cứ đờ ra đó nhìn cô chạy mất. Đến khi người đi mất rồi thì mấy tên cảnh vệ mới từ trong xe đi ra, làm hắn tức điên đến mức không chửi nổi một câu.
Hạ Ly Tâm về đến trước cửa nhà thì gặp phải Hà Uyên đứng đó cùng với hai tên đàn ông to con phía sau, làm như đi chiến tranh không bằng í, sắc mặt ai cũng căng thẳng trầm lặng.
Hà Uyên gặp Hạ Ly Tâm liếc mắt ghét bỏ, thái độ cô ta khinh người đáng ghét thật đấy. Cô không muốn để tâm đến loại người đó nên thản nhiên mở cửa ra thì bị cô ta chặn lại.
"Nè..cô ở cùng Tôn Mịch à ?"
"Liên quan gì đến cô ?"
"Hừ..biết điều thì tránh qua một bên, bảo Tôn Mịch ra đây gặp tôi ngay"
Hạ Ly Tâm không biết cô ta là ai và có quan hệ gì với Tôn Mịch nhưng nhìn thái độ của cô ta là biết không phải loại tốt lành gì rồi. Không đến kiếm chuyện thì còn gì nữa, muốn kiếm là kiếm sao...
"Cô là cái thá gì mà ra lệnh cho bổn tiểu thư ?"
"Cái con nhỏ này..muốn chết hả"
Hà Uyên đưa tay lên định đánh người thì từ phía sau có người chặn lại kéo mạnh về. Hạ Ly Tâm giật mình nhận ra ngay đây là cặp vợ chồng mới cưới nổi tiếng về những chuyện không tốt đây mà.
Ngô Thiết Vân sắc mặt trầm lạnh, tay siết mạnh đến nổi tay Hà Uyên cũng bị đỏ lên rõ rêt
"Tôi đã bảo cô biết điều chút đi mà"
"Anh sao lại ở đây..hoá ra những đêm anh không về nhà là do anh ở cùng con hồ ly tinh Tôn Mịch đó à"
"Đủ rồi đó, mau cút về Hà Gia của cô đi"
Tình hình ngày càng phức tạp, tiếng nói chói tai của cô ta làm cho mọi người gần đó cũng chú ý đến, thật sự thì Hạ Ly Tâm chịu hết nổi, cô ta cứ luôn miệng nói Tôn Mịch là hồ ly tinh này hồ ly tinh kia...không kiềm được tức giận Hạ Ly Tâm thẳng tay đánh vào mặt cô ta một cái đau muốn thấy sao trên trời luôn í.
"Muốn hét thì cút về nhà các người đi, đừng để bảo vệ lên tống các người ra ngoài"