Một Giọt Cũng Không Được Sót

Chương 97: PN4



Edit: Dĩm

Thời gian bốn tháng mang thai, bị ốm nghén, tính tình càng ngày càng xấu, đọc nhiều sách về phụ nữ mang thai thì đây là hiện tượng bình thường, thậm chí có sách còn quá nghiêm trọng, nó có thể gây trầm cảm, sẩy thai và tự làm hại bản thân.

Tất cả những gì Hà Trạch Thành có thể làm là ổn định cảm xúc của Lâm Ấm, thỏa mãn cô, có thể và làm những điều khác biệt cho cô mỗi ngày. Cô thích đọc sách, anh có đủ loại sách và việc anh làm mỗi ngày là xem cô đọc sách. Nhìn cô xem trang nào trong vài giây rồi xác nhận rằng cô muốn nấu ăn hay ăn, tất cả đều thỏa mãn cô.

Buổi tối, cô đột nhiên nói muốn ăn bánh quế chỉ có vào mùa thu, hắn không nói hai lời liền đồng ý, đưa tay vuốt ve cái bụng nhô cao của cô, khó có thể tưởng tượng nơi đây chứa một sinh mệnh.

Hà Trạch Thành không thích trẻ con, tất nhiên, có con chỉ là cách để giữ cô ở bên mình mãi mãi, khi đứa trẻ chào đời, hắn có thể gửi nó vào nhà trẻ để chăm sóc. Điều đó sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của cô và hắn. Nếu cô muốn nhìn thấy con, cô sẽ phải làm hắn vui vẻ, cầu hắn.

Nội tâm có những suy nghĩ càng ngày càng điên cuồng, cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, sau đó bị ném qua một bên.

“Đi đi, đừng chạm vào em!”

Cô cáu kỉnh mắng hắn, hắn biết đây chỉ là tính khí nóng nảy khi mang thai, mọi thứ đều thuận theo cô, thế nhưng hắn rất muốn ôm cô vào lòng.

“Bảo bối, cho anh ôm, mấy tháng nay anh không được động vào em, cho anh ôm một chút.”Vẻ mặt đáng thương cầu xin cô.

Lâm Ấm không muốn để ý đến hắn, không có chạm vào cô mà dùng tay dùng miệng, như vậy còn chưa đủ sao!

“Cút!” Cô tức giận hét lên, quay đầu lại nhìn hắn chằm chằm, sự đáng thương của hắn sẽ không bao giờ có tác dụng với cô, đó chỉ giả vờ bày ra cho cô xem, nổi lên một điểm đồng tình cũng không có.

Hà Trạch Thành há miệng, lộ ra hàm răng nanh: “Vậy thì anh sẽ không chạm vào em, ngày mai bảo bối muốn ăn bánh quế, ngủ sớm một chút, ngày mai anh sẽ làm cho em.”

Cô kéo chăn lên, quay đầu sang một bên, nhìn thấy trên mặt bàn đặt hộp hương an thần được làm đặc biệt cho cô, chỉ để mong cảm xúc của cô lắng xuống.

Phiền toái, cô không cần loại chuyện này!

Tay của cô vung lên, âm thanh vỡ vụn đặc biệt nổi bật trong phòng.

Hà Trạch Thành vội vàng đứng dậy: "Bảo bối, em không sao chứ ..."

Hắn nhìn thấy khắp mặt đất đều là mảnh vỡ của hộp trầm hương, lại thấy cô kéo chăn trùm kín mít lên đỉnh đầu. Người bên cạnh siết chặt nắm đấm, nhanh chóng lại buông ra.

“Bảo bối, đừng ngủ thế này, con sẽ không thở được đâu.”

Hắn lôi kéo chăn của cô ra, nhưng lại bị đánh một cái.

Thu tay về, hắn chỉ cười, xuống giường thu dọn đống trầm hương bị vỡ.

Cô không thích ồn ào nên không thể dùng máy hút bụi, chỉ có thể dùng chổi, lặp đi lặp lại hành động này vài lần để quét sạch những bụi bẩn vào bên trong.

Cô có lẽ không biết rằng hắn đã mất hai ngày để làm thứ này, cho nên nó mới tinh tế và giữ được hương thơm ban đầu.

Nhưng quên đi, nếu cô không thích thì vứt đi, lần sau đổi một cái cô thích.

...

Phụ nữ mang thai rất thích ngủ, cô đợi đến khi hắn làm xong bánh hoa quế thì mới tỉnh dậy, hắn cao hứng cầm bánh hoa quế lên lầu cho cô.

Lâm Ấm nhìn chiếc bánh ngọt tinh xảo màu vàng trên đĩa không thương tiếc mà hất đổ, chiếc bánh ngọt trên tay bị hất xuống đất liền biến thành rác rưởi.

Khuôn mặt đều lộ vẻ chán ghét, khóe mắt rưng rưng không khống chế được cảm xúc: "Em nói em muốn ăn bánh hoa quế sao? Em không thích."

Tay hắn vẫn đang duy trì tư thế cầm đĩa, ngón tay khẽ run, trái tim hắn chợt có chút nặng nề, khóe miệng kéo lại.

"Bảo bối, nếu em không thích ăn thì cứ nói không thích. Vậy nói cho anh biết em muốn ăn cái gì?"

Lâm Ấm dựa vào sau lưng không nói gì, xoay người nhìn những tán cây trơ trụi ngoài cửa sổ, tuyết rơi mấy ngày trước vẫn chưa tan, chồi cây trên cành cũng không rơi rụng hay nở rộ.

Hắn cúi đầu nhìn những chiếc bánh hoa quế bị lật úp và chiếc đĩa bị vỡ vụn. Những chiếc bánh hoa quế này là buổi sáng nay hắn chạy một lượt toàn bộ siêu thị mới tìm được. Chỉ là từ đây đến trung tâm thành phố, mất hai giờ lái xe.

Hắn thở dài, chống đỡ chân chậm rãi đứng dậy, đi về phía cô.

“Bảo bối, anh rất khó chịu, cho anh thao em.”

Vẻ mặt của Lâm Ấm thay đổi, quay lại nhìn hắn đầy hoài nghi.

Hà Trạch Thành nở nụ cười: "Không biết sao, sau ba tháng là có thể quan hệ được. Thấy em tâm tình không tốt, cho nên mới chịu đựng lâu như vậy, nhưng hiện tại tâm trạng anh rất tệ, để anh thao, nếu không anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu. ”

Một câu cuối cùng là uy hiếp.

Cô cười trào phúng, vén chăn lên: "Được thôi, thao đi, đem con của anh thao chết, đỡ tốn tiền đi nạo thai."

— QUẢNG CÁO —