“Có một tin tốt và một tin xấu, muốn nghe cái nào?”
Trương Chi Duẫn! Sáng sớm tinh mơ cậu gọi điện thoại đến đây là để hỏi tôi vấn đề quê mùa đến như vậy sao? Kỷ Vi rời khỏi giường mà cực kỳ tức giận, giọng nói nặng nề đằng đằng sát khí: “Tin tốt.”
“Công ty ba tôi có việc gấp, cho nên chiều hôm nay sẽ cùng mẹ tôi quay trở lại thành phố A.” Âm thanh không che giấu được sự vui sướng, đúng là nhà nào cũng có cái khó riêng, con trai đã lớn như bát nước đổ đi, “Tin xấu là… Bây giờ cậu lập tức rời khỏi giường, chuẩn bị một chút 20 phút sau tôi tới đón cậu, cùng đi ăn sáng.”
Kỷ Vi nghiêng mặt trong ổ chăn, tốc độ vận chuyển đầu óc vẫn chưa khôi phục bình thường, chậm rãi bảo đã hiểu sau đó ngắt điện thoại, rồi tiếp tục đi vào giấc mộng. Nhưng càng ngủ càng cảm thấy không ổn, bỗng dưng một luồng ánh sáng trắng nhấp nháy trong đầu, cô kinh hoàng nhảy dựng lên… Trương Chi Duẫn nói muốn tới đây đón cô?! Sau khi gọi điện thoại lại, đối phương đã cực kỳ ranh ma mà tắt máy.
Không cần đoán cũng biết là người mẹ sốt ruột và mình đã tiết lộ địa chỉ! Vì sao người phụ nữ họ hàng kia khuỷu tay cứ luôn bẻ ra ngoài vậy? Lúc nhỏ mỗi khi chơi trốn tìm với Trương Chi Duẫn, cô đều có thể trốn ở nơi mà cậu ta không tìm thấy, đáng tiếc một lúc sau đều sẽ bị tên béo Trương Chi Duẫn bắt được, vì thế cô đã dành suốt hai ngày để tổng kết, kết quả bi phẫn phát hiện thì ra trong nhà mình có gian tế… chính là mẹ ruột của mình!
“Sớm vậy sao?” Dịch Bắc vẫn còn buồn ngủ, đẩy cửa phòng đi ra lối đi nhỏ, nhìn thấy Kỷ Vi giống như con quay xoay vòng tròn ở trong phòng khách, không ngờ cô lại dậy sớm hơn bình thường một tiếng đồng hồ.
“Em có chút việc gấp phải ra ngoài, hôm nay không cần đưa em tới công ty.” Kỷ Vi lập tức mở miệng, tất nhiên không dám nói với hắn: luật sư Dịch, bạn gái anh bây giờ phải đi ăn sáng với thanh mai trúc mã của cô ấy…
“Đi với Trương Chi Duẫn?” Dịch Bắc chống tay lên cầu thang lầu hai, nửa người trên chồm về phía trước, nhìn từ trên cao nhìn xuống Kỷ Vi, khiến cho người nào đó trong lòng vốn không yên càng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, ngay cả nói chuyện cũng nói lắp: “À, đúng vậy, ha ha ha, anh… đúng là đoán chuyện như thần.” Cô cảm thấy sau lưng Dịch Bắc giống như vừa mọc ra một đôi cánh, cả người hung ác nham hiểm.
“Ừm.” Hắn phát ra một âm thanh giọng mũi không rõ nghĩa, nhìn cô một cái thật sâu sắc, lại xoay người trở về phòng, bình tĩnh không gợn sóng.
Rõ ràng không có tức giận vì sao lại khiến người ta cảm thấy không rét mà run? Kỷ Vi đứng giữa phòng khách mà phát ngốc. Cho đến khi tiếng chuông điện thoại di động treo lên lần thứ hai, “Alo!” Thật là phiền phức!
“Mới sáng sớm đã bực bội rồi sao? Mau ra đây đi. Tôi không vào tòa nhà các người được.”
Cất di động, Kỷ Vi hết sức phiền muộn nhìn về hướng cửa phòng đóng chặt kia, liếc mắt một cái, rồi lưu luyến không rời mà đẩy cửa ra khỏi nhà.
Trương Chi Duẫn đứng ở bên cạnh taxi vẫy tay với cô, người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn, cô nghĩ thầm, đã 27 tuổi rồi còn giả vờ làm thiếu niên rực rỡ như ánh mặt trời trong phim thần tượng gì chứ... Sau đó làm lơ ánh mắt nóng bỏng của anh ta, trực tiếp mở cửa ngồi xuống.
Ngón tay linh hoạt lướt trên bàn phím điện thoại, sau khi đánh một chuỗi ký tự lại ấn nút back xóa bỏ dần, vò đầu bứt tai hồi lâu, cuối cùng cũng gửi cho Dịch Bắc một tin nhắn: =333= anh yêu, ngoan ngoãn chờ em về.
Như vậy… Có tính là viên đạn bọc đường không? Kỷ Vi chống cằm nghĩ.
“Xì, còn "anh yêu". Cậu có thấy buồn nôn không?” Trương Chi Duẫn buông cánh tay khoanh trước ngực xuống, trào phúng nói.
“Có gì phải ngạc nhiên chứ, cậu hâm mộ à?” Kỷ Vi trả lời lại một cách mỉa mai, cô thật sự không có cách nào thay đổi thân phận Trương Chi Duẫn từ bạn tốt thân phận sang kẻ theo đuổi mình được, vẫn trêu chọc như trước.
Không ngờ, Trương Chi Duẫn nghe vậy vẫn hết sức chua xót, tự giễu cợt mình: “Đúng vậy, tôi hâm mộ.” Trong ánh mắt lúc nói chuyện có biết bao ai oán.
Kể từ đó trở đi, giữa hai người đã không còn không giấu giếm gì nhau như lúc nhỏ nữa, ai cũng hiểu rõ có một tầng ngăn cách như có như không vắt ngang, rất chua xót.
Một đường im lặng như đi vào chiến địa, Kỷ Vi hít vào một hơi. Ở trước mặt người lớn, hai người bọn họ cho dù thế nào cũng phải thống nhất lời khai, cho nên cả hai đều phải cùng tươi cười, đi về hướng phòng riêng.
Hai người lớn đã gọi một bàn điểm tâm sáng, sắc hương vị đều đầy đủ, Kỷ Vi dậy sớm hoạt động như vậy, bây giờ đã rất đói bụng cho nên cũng không khách sáo, cầm lấy chén cháo nóng ăn thỏa thích.
“Vi Vi vẫn giống hệt như lúc còn nhỏ, thấy ăn liền vui vẻ như vậy.” Chú Trương mỉm cười bình phẩm.
“Thích ăn là chuyện tốt, không giống với đám trẻ bây giờ, vì giữ dáng mà không ăn cái này không ăn cái kia. Ốm tong ốm teo, trông chẳng đáng yêu gì cả.” Dì Bội Phân tỏ vẻ tán thành.
“Thực ra con cũng không xem là béo, nhiều lắm chỉ gọi là đầy đặn thôi!” Kỷ Vi ôm chung sứ, im lặng cãi lại trong lòng, nhất thời không nói gì, khóe miệng dính một chút mỡ gà. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trương Chi Duẫn lấy tốc độ mà người thường có có thể cảm nhận được mà rút khăn giấy, nhẹ nhàng lau vết bẩn trên khóe miệng cho cô, hết sức dịu dàng.
Kỷ Vi nổi da gà, dùng ánh mắt nói: “Trương Chi Duẫn cậu quả nhiên tay mắt lanh lẹ! Tại hạ bội phục.”
Đối phương không chút nào khiêm tốn: “Tất nhiên tất nhiên.”
Bởi vì cùng đồng đội phối hợp ăn ý, một bữa ăn sáng trôi qua cũng không tệ lắm, hai người lớn họ Trương đều cảm thấy mỹ mãn từ biệt Kỷ Vi, cũng dặn dò buổi chiều không cần tới sân bay đưa tiễn, có rảnh thì cùng Trương Chi Duẫn bồi dưỡng cảm tình … Kỷ Vi điên cuồng gật đầu, nghe được câu sau thì liền giật mình, hỏi: “Trương Chi Duẫn không về cùng với hai người sao?”
Dì Bội Phân nói: “À không, các con vất vả lắm mới có cơ hội bên nhau mà.”
Kỷ Vi nhìn trời.
————
Dịch Bắc không trả lời tin nhắn… Dịch Bắc không trả lời tin nhắn… Dịch Bắc không trả lời tin nhắn… Dịch đại nhân tức giận rồi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
Khi Kỷ Vi xem điện thoại di động lần thứ n, Tiểu Tống đẩy đẩy kính đen, ra vẻ thâm trầm, nói: “Khó trách rất nhiều công ty lúc phỏng vấn ứng viên sẽ thăm dò một chút. Nếu phát hiện đối phương là người đang yêu đương, thì khả năng trúng tuyển so với người độc thân sẽ thấp hơn rất nhiều. Bởi vì ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất làm việc!” Dứt lời liền dạo bước bỏ đi.
Một giây trước khi tan sở, Kỷ Vi ngoại trừ nhận được một cuộc điện thoại của Nhạc Đào, thì còn lại chiếc điện thoại vẫn nằm yên trên bàn làm việc giống như một thi thể cả ngày. Cô ủ rũ cụp đuôi, thu dọn mọi thứ đi xuống lầu, trong lòng còn đang suy nghĩ đêm nay về nhà phải làm thế nào mới có thể dỗ được Dịch đại luật sư vui vẻ.
Lại nói về Nhạc Đào tiểu thư, rõ ràng là thanh niên lạc quan rộng rãi, hôm nào thời gian gần đây lại có khuynh hướng bị trầm cảm thai kỳ, khiến Phương Dĩ Triết vội vàng liên hệ với nhân viên tư vấn tâm lý.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
2. Ở Ké Nhà Diêm Vương
3. Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao
4. Tình Anh Duyên Em
=====================================
“Đàn Vân?! Oa… Phương Dĩ Triết cũng chịu tốn kém quá nhỉ!” Kỷ Vi cầm tấm danh thiếp hơi mỏng kia, tay còn đang run rẩy, cô nhìn Nhạc Đào biểu hiện mờ mịt, nói: “Không phải cậu không biết đến phòng khám tâm lý tư nhân của Đàm Vân ở thành phố này đó chứ?”
Nhạc Đào lắc đầu.
“Được cho là đơn vị tư vấn tâm lý tư nhân đắt đỏ nhất thành phố C, trung bình mỗi lần khám phải trả gấp 30 lần bệnh viện. Cậu nghĩ xem…” Cô chỉ vào một dòng chữ sáng lấp lánh trên tấm thẻ ‘2500 tệ / lần, mỗi lần 50 phút. ’ “Tính ra thì, mỗi phút sẽ có 50 đồng chạy ra khỏi túi tiền của ông xã cậu… rốt cuộc tớ đã biết cái gì là tình yêu.”
“Mẹ kiếp! Làm tư vấn tâm lý quả nhiên là quỷ hút máu, cái này không phải là giật tiền sao?!” Nhạc Đào giận dữ, trực tiếp mắng Phương Dĩ Triết là tên phá gia chi tử, trầm cảm thai kỳ mà thôi, tìm nhân viên tư vấn tâm lý bình thường ở bệnh viện là được, hà tất phải tốn kém như vậy làm gì.
Kỷ Vi vạch trần cô ta: “Thật ra thì trong lòng cậu rất vui chứ gì...” được ông xã cưng chiều trong lòng bàn tay, không phải vui mừng thì là rất vui mừng.
“Đồ đáng ghét! Có cần phải nói thẳng như vậy không…” Nhạc Đào thẹn thùng đẩy Kỷ Vi ra.
Cho đến khi đã có mặt ở phòng khám mang phong cách Tây của Đàn Vân, hai cô gái đều có chút ngơ ngác, đây mà gọi là phòng khám à? Không khác một câu lạc bộ là bao. Nhân viên tiếp tân nho nhỏ lễ độ ấn chuông một cái, liền có một cô gái khác mặc sườn xám Lan tử la dẫn hai người đến một phòng chờ, sau đó đưa ra một quyển menu chi tiết … phong cách thượng lưu. Không sai, chính là menu. Từ đồ uống đến món chính đầy đủ mọi thứ, Trung Quốc và Phương Tây đều có, vô cùng hấp dẫn, tất nhiên giá cả cũng không phải rẻ.
“Tiểu thư, cô xác định… chỗ này không phải tiệm cơm?” Kỷ Vi nhìn chằm chằm sườn mặt tinh xảo của cô gái mặc sườn xám tinh xảo đến mức có thể so với một minh tinh điện ảnh, hỏi một câu cực kỳ quê mùa.
Cô gái mặc sừng xám đã được huấn luyện chuyên nghiệp, lão luyện mà không mất phong độ, cười một nụ cười lộ tám cái răng tiêu chuẩn, trả lời: “Chuyện là như thế này, phòng tư vấn tâm lý Đàn Vân chúng tôi có nhà bếp riêng của mình, phòng tập thể thao và cả nhãn hiệu quần áo, nếu hai cô có bất kỳ nhu cầu gì, tôi cũng có thể giới thiệu tỉ mỉ.”
Yên tĩnh…
“Không cần, cho chúng tôi mỗi người một ly nước chanh là được.” Nhạc Đào ưỡn ngực, tay phải đỡ tay vịn sô pha, cao quý trả lời. Kỷ Vi âm thầm khen ngợi cô ta! Quả nhiên không hổ là phu nhân Phương đại boss! Gặp biến bất kinh! Nếu không phải ôm cái bụng to tướng, còn rất có phong độ của phu nhân Châu Âu Trung Cổ.
Hiệu suất làm việc của phòng tư vấn Đàn Vân rất cao, gần như cô gái mặc sườn xám vừa biến mất ở cửa, thì đã lập tức có hai ly nước chanh xuất hiện. Kỷ Vi và Nhạc Đào đợi khoảng mười phút, cuối cùng cũng đã được gặp chuyên gia tâm lý Mục Vân.
Trong lúc Nhạc Đào vào phòng tư vấn thì Kỷ Vi ngồi chờ trên sofa ở phòng ngoài, cách một cửa sổ sát đất trong suốt, cô có thể nhìn thấy khuôn mặt điển trai của người đàn ông mặc áo khoác rộng màu xám kia, cũng đeo một chiếc kính không gọng giống như Dịch Bắc, ôn tồn lễ độ, cảnh đẹp ý vui. Quả nhiên là bác sĩ tâm lý nổi tiếng, chỉ nhìn khuôn mặt này trả 2500 tệ cũng xứng đáng, cô mê mẩn nghĩ. Tùy tiện cầm lấy quyển tạp chí trên bàn trà, ánh mắt cô đảo qua, bất ngờ phát hiện sau lưng phòng khám tư nhân này còn có rất nhiều công ty tài trợ, khó trách tài đại khí thô, trang hoàng không khác gì một câu lạc bộ cao cấp thế này.
“Lợi hại lắm phải không?” Đột nhiên, một cái đầu thò ra từ phía sau sofa, dán ất vào cổ Kỷ Vi, cảm giác sởn tóc gáy truyền khắp toàn thân, Kỷ Vi “A” lên một tiếng rồi nhảy dựng người, kết quả… có thể thấy...
“Ôi chao…” Tên đầu sỏ gây tội che thái dương lại kêu đau, Kỷ Vi cũng không tốt hơn bao nhiêu, vừa xoa miệng vết thương vừa nói: “Chuyện gì thế này? Làm chị sợ muốn chết!”
Cô gái mặc váy màu xanh biếc ở phía đối diện ôm bụng cười khanh khách, giọng nói trong trẻo, “Thật ngốc.” Kỷ Vi bị bộ dạng xinh xắn ngây thơ của cô bé chinh phục, cũng quên cả tức giận, vì thế hai cô gái mặc sườn xám ngoài cửa chỉ có thể nghe thấy bên trong truyền tới hết tràng cười này đến tràng cười khác, không thể nói là không quỷ dị.
Tục ngữ nói rất đúng, không đánh không quen nhau, Kỷ Vi và Mục Thiển cứ như vậy mà kết bạn.
“Mục… chữ Mục nào?”
“Mục Vân Mục Lâu… phòng khám này là anh trai em mở.” Cô bé dựa vào sofa mỉm cười, “Cho nên vừa rồi thấy bộ dạng chị giật mình như vậy, em mới hỏi là lợi hại không…”
“……” Nhưng cũng không cần xuất quỷ nhập thần đến vậy chứ? Kỷ Vi không biết nói gì. “Nhưng mà… Duệ Phong cũng là nhà tài trợ… có vẻ không giống các công ty khác.” Kỷ Vi vừa rồi còn nhìn thấy, trong số các nhà tài trợ có tên của công ty Quý Thừa Phong, liền có chút kinh ngạc, tuy cô rất sùng bái sư huynh có khả năng gây dựng sự nghiệp từ khi còn trẻ đến như vậy, nhưng Duệ Phong chỉ có thể miễn cưỡng xem là một công ty dạng vừa, sao lại được Đàm Vân xem trọng?
“A, công ty này sao, đúng là không phải công ty lớn, nhưng ông chủ công ty này rất có bản lĩnh.” Mục Thiển dùng ngón trỏ uốn tóc: “Quý Thừa Phong, ông chủ Duệ Phong, là người yêu của anh em, cho nên … chị hiểu rồi đó.”
Tôi… tôi không hiểu! “Là tình yêu thật sự à?” Kỷ Vi khóe miệng run rẩy, vừa lơ đãng hỏi.
Mục Thiển ngơ ngác hai dây rồi ngã ra sâu xa cười không ngừng: “Ha ha ha! Kỷ Vi chị thật đáng yêu!” Cười đến khóe mắt đuôi mày đều là nước mắt, cô bé lau nước mắt, nói: “Nói đùa thôi, anh của em là trai thẳng, đã có vợ con rồi. Thật ra thì, Quý Thừa Phong là bạn cùng phòng thời đại học của anh em, cái mà chị nhìn thấy chẳng qua là bạn bè giúp đỡ qua lại mà thôi. Haha nếu như bị anh trai em biết chúng ta đang nói xấu anh ấy, nhất định sẽ đen mặt, nghĩ lại liền cảm thấy khủng bố…” nói xong còn rụt rụt vai.
“Nếu Quý Thừa Phong tới xem bệnh, thì có được giảm giá không?” Lúc đầu khi nghe Nhạc Đào nói đến hai chữ “Đàn Vân”, trong đầu Kỷ Vi liền hiện lên hình ảnh túi giấy trong xe và bí mật không thể nói của Quý Thừa Phong, lúc ấy phản ứng của cô là: thì ra con người của Quý Thừa Phong vẫn có chút giá trị.
“Anh em sẽ không thu tiền bạn bè thân thiết đâu, cách đây không lâu có một người bạn cũng ở cùng phòng đại học đến xem bệnh, chẳng phải đã hoàn toàn miễn phí sao? Hơn nữa, anh kia… còn kỳ quái lắm.” Mục Thiển dường như đang nhớ tới điều gì đó, hai mắt nhăn lại giống như một con mèo con.
“Sao cơ?” Chẳng lẽ là nguyên lý tương sinh tương khắc vạn vật tuần hoàn, cho nên trong một phòng ngủ có một chuyên gia tư vấn tâm lý thì sẽ có một vài người bệnh tâm lý tương ứng hay sao? “Phòng ngủ ở trường đại học C là bốn người một phòng, không ngờ chỉ trong một phòng đã có hai người bệnh tâm lý, tỷ lệ ghi bàn này thật là…” Kỷ Vi líu lưỡi.
Mục Thiển lại không nghe rõ, thoáng suy tư một chút mới trả lời cô: “Không đúng không đúng! Chỉ có một thôi, Quý Thừa Phong chưa từng tới xem bệnh!”
Tung tăng nhảy nhót như Quý Thừa Phong, dùng đầu gối nghĩ cũng biết sẽ không bị bệnh tâm lý, vậy… sao anh ta phải giấu giếm mình?
Thấy Kỷ Vi không nói chuyện, Mục Thiển đẩy đẩy cánh tay cô, nói: “Này này, chị Kỷ Vi, ngày thường… chị có thường lên diễn đàn chơi không?”
“Có.” Đề tài xoay chuyển cũng quá nhanh...
“Vậy… Là loại diễn đàn gì?” Đôi mắt Mục Vân phát sáng.
“Văn học. Nói như thế nào nhỉ, nói là thường xuyên dạo diễn đàn thì thật ra cũng chỉ cố định trong một diễn đàn thôi, không biết cô có nghe nói đến một tác giả…”
“Hoàng Hậu Lacey!”
“Lacey…”
Sau khi cùng đồng thanh thốt ra, hai người đều im lặng một lúc lâu, cuối cùng là do Mục Thiển phá vỡ yên lặng trước, cô ta chụp lấy bả vai Kỷ Vi, tràn đầy nhiệt tình hét lên: “Vi Vi hoa nở! Có phải không?! Vi Vi hoa nở?!”
Thế giới giả tưởng đến thế giới thật quá nhanh chóng khiến Kỷ Vi nhất thời không tiếp thu nổi, cúp máy một lúc lâu, khởi động lại một lúc lâu, mới yếu ớt hỏi: “Tam Tửu Ngụy Thái?”