Một Ngoan, Hai Mất Việc, Cho Em Chọn

Chương 12: Vị mặn nhưng lại ngọt



Hic!

An An khóc không ra nước mắt với vị tổng tài này, vừa mới đến công ty lập tức đem cô ra sai vặt. Hết bắt cô chạy đi lấy đồ mấy lần mà toàn là thứ không cần thiết lại bắt cô đi tưới câykhắp công ty, nếu không phải vì sợ mất việc cô cũng không nhường nhịn đến dường này đâu.

An An vừa nghĩ vừa pha nhanh một tách cà phê nóng Phong Mạc Tử gọi, đưa đến trước mặt cậu

-''Cà phê của Boss! Tôi đi làm việc''

-''Khoan!''- Mạc Tử nhìn vào tách cà phê cô pha mà nổi vài vặt đen

-''Dạ!? Còn gì sao?

-''Đây là thứ gì?

-''Thì là cà phê...sữa''

-''Tôi không phải con nít! Lập tức làm lại''

An An khuôn mặt giả tươi cười dạ một tiếng rồi bê xuống làm lại

A! Mạc Tử! Cậu là tên điên, boss là tên điên! Uống thứ này thì có sao, cứ phải là cà phê đen mới được à.- An An hét lên

Bình tĩnh!

Bình tĩnh!

An An mày không thể thua tên biến thái đó được

Tách cà phê thứ hai được đem lên,

Lần này là cà phê đen đích thực nha, là màu đen chứ không phải nâu đâu à, chỉ có điều...

Phong Mạc Tử hài lòng nhìn tách cà phê trên tay mình, cà phê bốc lên một mùa thơm khó tả, vừa nhấp một ngụm

Phụt!

Cậu lấp tức phun ra tất cả những gì trong miệng, khuôn mặt tức giận nhìn An An gằn từng chữ

-''PHƯƠNG..HOÀI..AN''

-???

Cô còn chưa hiểu chuyện gì đã bị Phong Mạc Tử ép vào bức tường gần đó, môi cũng nhanh chóng bị người ta khóa lại. Lại nữa, cái này gọi là cưỡng hôn đó, cũng không phải lần đầu mà đã lần thứ hai bị tên vô lại nào đó cưỡng hôn.

Mạc Tử tách hàm răng trắng của An An ra làm chủ bên trong, đem tất cả mùi vị còn sót vừa rồi cùng cô thưởng thức.

A! Mặn

An An trong lúc bị hôn cảm thấy có vị rất mặn, rất đắng giữa hai người. Đủn cậu ra, cô đỏ mặt che miệng, à chùi miệng chứ. Bây giờ thì An An cũng hiểu tại sao cậu ta lại tức giận, lúc cô pha cà phê đã bỏ lầm muối vào trong, lại còn một lượng muối lớn nữa.

Với lấy ly nước bên cạnh, cô uống một cái cạn sạch. Còn cái tên nào đó thấy cô khổ sở thế nào thì nhếch miệng cười. Phong Mạc Tử cũng chỉ định chọc cô một lúc rồi thôi thế nhưng thấy cô cứ lẩm bẩm trong miệng chửi mình lại cảm thấy rất dễ thương.

-''thế nào? Mùi vị này cũng không tệ, chúng ta có thể tiếp tục cùng thưởng thức''- Mạc Tử giọng nói mang đầy vẻ tà ác

-''Boss cứ đùa, có lẽ cà phê hết hạn sử dụng rồi chăng, tôi sẽ để ý kỹ hơn''- ngoài miệng của An An

còn đây làtrong lòngĐồ lưu manh! Muốn hôn bà lần nữa hả? Còn lâu nhé?

-''Phải không?''

Phong Mạc Tử vừa nói vừa tiến gần đến cô hơn, lại một lần nữa ép cô nhưng không phải tường mà bàn làm việc, một tay cậu nâng cằm cô lên, tay còn lại chống bàn nhìn xuống cô.

Tư thế này nhìn vào cũng biết là đang chuẩn bị làm gì. An An hoảng tới mức áo sơ mi thấm một mảng mồ hôi, đằng sau tay cầm cái ly uống nước chuẩn bị phòng thân, nếu Boss mà tiến gần chút nữa cô sẽ ra tay không chút lưu tình.

Cũng may, ngay tại lúc đó thì trưởng phòng khu hảnh chính bước vào, ba người sáu con mắt nhìn nhau

-''Khụ!Khụ! Tôi đến thật không đúng lúc, xin phép ra ngoài''- trưởng phòng

-''Không cần! Có chuyện gì?''- Mạc Tử khuôn mặt bình thường như không hề có chuyện gì buông An An ra

-''Dạ! Giám đốc Phong có cần xem lại dự án thu mua đất?

An An nhủ thầm trong lòng không ngờ da mặt Boss dày tới vậy, hiện cô đã ngượng đến chín mặt, nhân lúc cả hai người kia đang bàn việc cô len lén rút lui thoát khỏi nơi này

-------------------------------

Tay cẩm cốc nước cam mới mua, ánh mắt cô lẳng lặng nhìn lên bầu trời. Quả là ngồi nơi cao nhất của công ty thoải mái hơn nhiều, gió thổi khiến tâm trạng khó chịu cũng bay đi mất.

Dạo này nhiều chuyện xảy ra quá làm cô hơi rối, từ hôm sinh nhật của Hồng Yên tới giờ đã được mười bốn ngày, hai tuần, nửa tháng, cô chưa nhận được một tin nhắn hay cuộc gọi của Lân. Phải rồi! Nhiệm vụ của cô cũng chỉ là giúp Lân chọn quà có gì phải nghĩ nhiều chứ

An An vẫn đang lạc trong dòng suy nghĩ thì một giọng nói quen thuộc vang lên

-''An!?

-''anh Minh!''

-''Lâu rồi không gặp em, dù chung công ty, có phải quên anh rồi không?''- Minh cười tiến đến chỗ tôi ngồi xuống

-''Nào có!Mà sao anh lại lên đây?''

Đã lâu không gặp Minh và mọi người, cô vô tâm quá sao có thể quên mọi người cơ chứ. Minh chẳng thay đổi gì cả, vẫn dịu dàng như lần đầu tôi gặp anh.

-''Trong đó ngộp quá nên ra đây hóng mát một chút! Công việc của em thế nào rồi?''

-''Nói chung cũng ổn! Còn mọi người thì sao, thằng đệ thế nào rồi?''

-''Vẫn như cũ, rất náo nhiệt. Công việc của em ổn là tốt rồi, anh chỉ lo cho em''- Minh xoa đầu cô ân cần như một người anh trai vậy, chỉ có điều liệu Minh có nghĩ vậy không hay vẫn dành cho cô một sự đãi ngộ kì lạ.

-'' ừm!''

Ngoài mấy câu xã giao và hỏi thăm thông thường, cả hai cũng chả biết nói gì thêm nên đành im lặng.

Rồi đột nhiên Minh phá đi sự im lặng này bằng một câu nói vu vơ

-''À, Phải rồi! An, tối nay em có muốn đi ăn tối với mọi người không? Anh chắc họ sẽ vui lắm đó!''-

-''Thế sao? Ừm! cũng được.''- An An hơi phân vân nhưng cũng nhanh chóng đồng ý

-''Vậy nhé! Em hứa rồi''- Minh mừng ra mặt nhìn An An cười rạng rỡ

-''Em biết mà!''- Thấy minh như vậy cô cũng bất chi bất giác cười theo

---------------------