Một Ngoan, Hai Mất Việc, Cho Em Chọn

Chương 48: Câu chuyện của Mỹ An



An đi theo chị ấy, dọc đường trò chuyện mới biết người ta cùng tên với mình, nhưng là Mỹ An. Còn chưa đặt chân vào cái cổng nhà, đã nghe thấy tiếng cãi cọ lớn vọng ra.

-Bỏ tôi ra, nói bà rồi, đánh thêm vài ván, thể nào cũng ăn rồi tôi đem tiền trả cho con An, đứng có gào thét như thế.

Người đàn ông này trông lớn tuổi rồi, tướng tá thì còm nhom còm nhách, mắt thâm quầng, râu lún phún nhìn là thấy không thiện cảm, huống chi ông ta còn cố đạp người đàn bà đang ôm chân mình dưới đất.

-Ông còn chưa chừa sao? Có biết con tôi nó khổ thế nào không? Vì trả nợ mà làm hết mọi việc. Có chút tiền nó để dành, ông cũng lấy mất, ông có xứng làm cha?

Bà khổ sở kêu gào, nước mắt rơi lã chã, cố giữ chặt cái ống quần đừng cho thằng chồng mất nết đi. Trên khuôn mặt đã không còn nét trẻ đẹp thời con gái, bù lại là nếp nhăn và sự lo lắng ngập tràn hiện lên. Đã vậy, gương mặt đó có nhiều vết bầm tím rõ như ban ngày, nếu không phải chứng kiến ông ta cầm cái gậy quật thật mạnh vào tấm lưng già cõi kia, cô cũng không tin rằng có một người chồng tàn nhẫn đến thế.

-Mẹ!

Mỹ An thấy mẹ mình bị hất ra xa, vội vàng chạy đến đỡ bà dậy, rồi ôm bà thật chặt như sợ mất đi. Người đàn ông đó phi một bãi nước miếng, xong gằn giọng đe dọa.

-Con An, mày xem, con chó này nó cứ làm quá, tao lấy có chút tiền của mày, nếu thắng tao trả gấp bội, mày hời quá còn gì.

Mỹ An im lặng, không nói gì, lau nước mắt cho mẹ mình, dù sao thì đây cũng không phải lần đầu gặp phải tình cảnh này. Trong khi đó Hoài An như vừa coi một bộ phim bạo lực gia đình, nhân vật sống động quá thiết thực, như đây không phải phim, hoàn toàn là sự thật, tay cô bất giác siết chặt, cái thể loại như ông ta là dạng cô kị nhất, nếu không đấm vào cái mặt đó vài phát, cho răng rụng vài cái, e cô không ăn ngon ngủ yên được.

-Này ông chú, tôi có chút tiền, có muốn lấy.

Ông ta nhìn con bé cỡ tuổi con gái mình đang cầm một sấp tiền polymer màu xanh thì khoái chí, không nhiều đâu, nhưng bằng vầy đủ cho ông đánh chục ván bài với mấy thằng hợm kia. Ông đi tới, cười tươi, mấy cái răng sâu ố vàng trông phát tởm, mùi trên người chả khác gì cả năm chưa tắm.

-Cháu gái xinh đẹp, bạn của con An nhà chù à? Nếu thật thì tốt rồi, cái này đưa chú giữ cho, có gì con An nó trả sau.

An An cảm thấy khinh con người này, sao có thể bần tiện đến như vậy. Thấy ông ta giơ tay nhận, cô cười tươi, đưa sấp tiền đến mặt ông ta, tiện thể dùng số tiền đó đập cái đốp vào mặt khiến ông ta ngạc nhiên ú ớ không ra lời. Nhân cơ hội, cướp cái gậy ông ta cầm, quật cho vài phát, coi như giúp mẹ Mỹ An trả thù.

-Á á...con chó chết, mày...dừng ngay... á...tao bảo dừng...Cô tha cho tôi...á á á...tôi chừa rồi...Hu hu...

Vì người đàn ông này quá yếu, không đủ sức chống cự nên cứ nằm vật vã bị cô nàng mạnh mẽ Phương hoài An cho đòn, mà mỗi một đòn đau tới thấu xương người, mặc cho ông ta kêu dừng. Mẹ Mỹ An thấy thế, thều thào xin tha cho người đàn ông đó, dù sao cũng là cha, An An quay lại nhìn hai người đó. Một thì tha thiết xin, một thì không thèm đoái hoài, ngược lại ánh mắt còn muốn giết chết người đàn ông này. Cô thở dài, bẻ đôi cái gậy rồi đe dọa

-Tôi là cảnh sát đây, nếu không muốn bỏ tù gọt mông thì tốt nhất đừng làm những hành động như lúc nãy. Nghe rõ chưa?

Thấy ông ta gật đầu, cô lại cười hiền lành như chẳng có chuyện gì xảy ra, ngoan ngoãn đưa tay ra.

-Chú à! Cho cháu xin lại cái tiền chú lấy của Mỹ An đi.

Cô dễ thương với ăn nói tử tế thế cơ, vậy mà ông ta suýt vái cả ra quần, tay run sò vào túi áo móc hết tiền vứt xuống rồi thẳng cẳng bỏ chạy.

-Cảm ơn em!

Mỹ An đi tới, lặng lẽ cảm ơn rồi cúi xuống nhặt tiền dưới đất. An bây giờ mới nhận ra rằng, mình rất may mắn vì được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc. Nhìn cảnh tượng này, cô thấy xót xa cho họ.

Mẹ Mỹ An mời cô vào nhà, nói ngoài cái căn nhà nát này thì chẳng có gì đáng giá cả, mong cô thông cảm. An An lắc đầu cười trừ, cô đâu có quan tâm mấy cái nhỏ nhặt này, vào ngồi cái bàn làm từ tre nứa, công nhận đau mông quá đi mất. Mẹ Mỹ An đi ra sau nhà để lại không gian cho cô với chị ta.

-Người đó là cha chị?

-Không, tên đó là cha dượng, không phải cha ruột, một kẻ ăn bám trong nhà này.

Câu trả lời của chị ta khiến cô cảm thấy sự tàn nhẫn toát ra, như thể cực kì hận người đàn ông đó. Cô không nên tiếp tục hỏi về chuyện đó thì hơn, vào chủ đề chính là tốt nhất.

-Được rồi, nói về Minh đi. Chị với Minh là gì?

-Chúng tôi từng yêu nhau, nhưng đã qua rồi.

An An cũng không mấy ngạc nhiên, ngay từ đầu khả năng này rất cao rồi, chẳng gì để bàn cãi cả. Nhưng hai người có xích mích gì mà khiến Minh suy sụp như vậy mới làm cô hiếu kì.

-Lí do?

-Tôi và anh ấy cãi nhau nên mới chia tay.

Không thể, lí do lãng xẹt, không đủ thuyết phục cô chút nào. Nhìn cái cách hai tay chị ta bóp chặt vào nhau, nhìn ánh mắt đỏ dần lên như muốn rơi nước mắt, cô thấy hơi tội, giống như là đang kìm nén cảm xúc.

Cô còn đang nghĩ ngợi bỗng nhiên mẹ Mỹ An từ trong nhà lao ra đứng trước mặt cô tự đấm vào ngục mình, rồi oán trách chính mình.

-Là tại tôi, tất cả là tại tôi khiến con An từ bỏ hạnh phúc của nó

-Mẹ!

-Để mẹ nói, cứ dồn nén thế này, mẹ chết mất.

-Bác nói rõ hơn được không ạ?

-Vâng, số tôi bất hạnh lấy phải thằng chồng khốn nạn, chỉ biết ăn nhậu bài bạc, về đến nhà là hành vợ đánh con. An nhà cô nó khổ lắm, có được học hành đến nơi đến chốn đâu, mười hai tuổi đã phụ mẹ nó kiếm đồng tiền bạc lẻ rồi. Đến năm hai mươi tuổi, là độ tuổi con gái đẹp nhất, vậy mà nó phải vác gánh nặng cái nhà này đi trả nợ cho cái lão nhậu nhẹt đó. Đến lúc có bạn trai rồi, đến tuổi lập gia đình mà nó cũng không được tha. Thằng Minh nó tốt bụng biết bao nhiêu, vừa thành đạt lại yêu thương con gái tôi rất nhiều, còn mang cả lễ qua hỏi vợ.

Đúng tối hôm đó, cả một băng xã hội đen đến đập phá đồ đạc bắt trả tiền, kêu chồng bà mượn đã lâu, nay lãi quá nặng, còn không trả thì tịch thu mọi thứ. Hai mẹ con run cầm cập chẳng biết làm sao cả, vì số tiền quá lớn, khó mà kiếm được trong một khắc. Lúc đó thằng đầu đảng dở thói côn đồ, nện một phát vào đầu bà, chẳng sao cả, chỉ rưới tí máu ra thôi nhưng An nó hoảng qua dập đầu rối rít xin tha. Tên đại ca nhìn cô có phần xinh đẹp, lại nhìn hai bầu tròn trĩnh mà phát thèm. Xong nó giao điều kiện.

-Nếu mày phục vụ tất cả bọn tao đêm nay, nợ tao sẽ xóa hết.

Tất cả bọn chúng có năm người, muốn giết người bằng bạo dâm quá độ sao? phản ứng đầu tiên của bà là chạy tới trước ôm con gái vào người hét lên trước những tiếng người hôi thối của bọn chúng.

-Tránh ra, cút hết. Chúng mày làm gì con bà, bà giết chết chúng mày.

-Vậy sao? Xem bà làm được gì.

Chúng giữ bà lại, lôi cô đang thờ thẫn kia ra ngoài rồi ném xuống đất. Nhìn thằng đầu đảng bắt đầu cởi cúc áo, ria quần An bắt đầu hoảng sợ, gào thét, cầu cứu, vùng vẫy muốn thoát khỏi lũ người đó.

Bà khóc lóc van xin tha cho con gái bà, nó sắp lấy chồng, cái gì bà cũng làm mà. Nhưng tất cả đều vô tác dụng, nhìn nội y của con mình bị lột ra, không kiềm được, bà cắn mạnh vào cổ tay tên đang giữ mình.

-Chết tiệt!

Thằng đó tức quá, cầm tóc bà đập một phát mạnh vào cạnh bàn, bà ngất đi. Mỹ An đêm đó, sự trong trắng đã mất, đau đớn thể xác lẫn tâm hồn khiến cô muốn chết đi. Năm thằng đàn ông dơ bẩn thay phiên nhau cưỡi trên một người phụ nữ, chúng còn dùng thuốc kích dục đưa cô uống, cứ vậy cuồng loạn không ngừng.

Sáng hôm đó, chúng bỏ đi, người trong thôn đưa hai người họ đi cấp cứu. Mỹ An trong tình trạng nguy hiểm, cũng không biết trời phật thương thế nào mà vẫn còn sống. Về sau, khi sức khỏe đã khá hơn, An lại tìm cách tự vẫn, dù đã được dân làng khuyên bao nhiêu lần. Vì cô cảm thấy nhục nhã, vì khi Minh về, biết cô đã không còn như trước, cô không dám đối mặt anh. Nhưng nhìn lại người mẹ thương con khổ sở, nếu cô chết rồi, ai chăm sóc bà, để bà cô đơn cô không đành lòng.

Đúng ngày Minh về, anh chạy qua thăm cô, anh chẳng biết gì cả, nên vẫn rất vui vẻ, con mua tặng cô cái vòng, đảm bảo cô rất thích. Tới nơi, Minh đang định mở cửa dọa An, lại nghe tiếng rên rỉ của người phụ nữ. Mặt anh xanh mét, đá cửa đi vào, cảnh tượng xuân sắc khiến người nhìn đỏ mặt, nhân vật chính là một kẻ lạ mặt và cô vợ chưa cưới của anh.

Mỹ An thong thả bước xuống, cuốn chăn lên người mình rồi nói với Minh

-Chia tay đi, anh quá nhàm chán, không thỏa mãn tôi.

Minh muốn đó chỉ là mộng, nhưng mà, sự thất vọng tột cùng khiến anh không tự chủ được tát một cái thật mạnh vào mặt cô, tức giận bỏ đi. Còn An, khi đó nước mắt rơi ra, màn kịch này cô diễn thực tốt, chỉ là đến lúc cuối mới bị đau khổ dày vò mãi.