Một Nửa Anh Em

Chương 9: Chương 9




Xuyên và Định ngày càng thân thiết với nhau hơn, tuy vẫn là hai thái cực khác biệt tương tự như với Hiệp, nhưng Định lại là một người rất hoạt náo, luôn chủ động đầu tiêu cho những hoạt động mới mẻ giúp hai người được giải trí thoải mái sau những giờ học căng thẳng. Nhờ có Định làm bạn, Xuyên dần tự tin hơn lên, nói nhiều hơn, cười nhiều hơn trước, đặc biệt là biết mạnh dạn tham gia vào nhiều hoạt động của khối lớp hơn vì Định cũng là một cán bộ chi đoàn của khối 8. Tuy cách nhau 1 tuổi, nhưng vì học bằng lớp cộng với tâm lí gần gũi thân quen nên hai đứa vẫn giữ cách xưng hô “Mình hoặc Tôi – tên”, Xuyên lúc đầu cũng hơi ngượng miệng vì đã biết tuổi cũng như thân hình cao lớn của Định cách xa mình nhưng rồi riết cũng quen, cộng với tính cách trẻ con của anh bạn to xác nhưng tâm hồn còn non trẻ hồn nhiên hơn cả cậu.
Nhưng Xuyên không phải là một người dễ dàng tận hưởng mọi điều tốt đẹp tự nhiên đến với mình. Bởi lẽ từ nhỏ đã được ba và mẹ nuôi dạy rằng không được quá tin tưởng những người xa lạ, không ai bỗng dưng lại đối xử tốt với mình mà không có nguyên do. Vì thế sau một thời gian lưỡng lự, Xuyên quyết định đem thắc mắc của mình hỏi rõ Định.

- Ý của Xuyên là nghi ngờ tui tiếp xúc với Xuyên là có ý đồ á hả? – Định là người phổi bò ruột ngựa, nghĩ gì là suy ra ngay không chút chần chừ.
- Không phải, nhưng mình thấy thắc mắc tại sao ngay từ đầu Định lại nhiệt tình như vậy. Thay vì như nhiều người khác, nếu có tốt bụng ra tay nghĩa hiệp thì cũng chỉ hỏi han vài câu rồi đi luôn thôi, trong khi Định lại còn kết thân với tui nữa… Chắc tui phải có gì đó khiến Định thấy phù hợp để làm bạn chứ đúng không? – Xuyên vốn chuyên khoa Văn, nên cách nói chuyện cũng rất biết dùng từ để làm nhẹ bớt nỗi nghi hoặc cậu dành cho Định.
- Vì Xuyên đẹp trai, dễ thương, ku-te được chưa?! – Định lại tiếp tục giọng giễu cợt thường nhật.
- Tui hỏi nghiêm túc đó, chắc phải có lý do đúng không?! – Mặc dù từ nhỏ đã được rất nhiều người khen nên Xuyên cũng đã ý thức được “nhan sắc” của mình, nhưng hiển nhiên cậu thừa tỉnh táo để hiểu đó không phải là lý do chính đáng.
Xuyên dùng ánh mắc hơi nghiêm chỉnh nhìn Định, hàm ý muốn được biết rõ những điều ẩn chứa trong lòng bấy lâu. Nhìn thấy nét mặt của Xuyên như thế, Định cũng thôi đùa giỡn, miệng vẫn thoáng nét cười nhưng đã bắt đầu dùng ánh mắt chân thành nhìn cậu bạn nhỏ.

- Xuyên đừng lo lắng, tui không có ý xấu gì với Xuyên đâu! Kết bạn và thân thiết với nhau, đôi khi không cần một lý do cụ thể, chỉ đơn giản thấy hợp cạ nhau là ok! Nhưng đúng là tui ngay từ đầu đã nhiệt tình hơn mức bình thường nên Xuyên thấy thắc mắc cũng phải.
- Vậy, điều gì khiến Định nhiệt tình với tui như thế?
- Chắc Xuyên không nhớ nổi đâu, mà chính xác thì không nhận ra tui thì đúng hơn. Hồi đó tui mới chuyển nhà lên đây, tính tình cũng nhút nhát sợ sệt vì môi trường mới, thân hình lại ốm yếu gầy nhom nên bị tụi nhóc cùng xóm bắt nạt suốt…
Cuốn phim được tua chậm về thời điểm 8 năm trước đó. Có lần Định bị tụi nó lột quần treo lên cành cây, sự thế bế tắc cộng với xấu hổ, cậu nhóc mình mẩy lấm lem bùn đất chỉ biết ngồi đó ôm mặt khóc nức nở. Lát sau, một cậu bé khác cũng nhỏ gầy tương đương từ căn nhà cách đó không xa bước ra, tay cầm một cái ghế thấp độ chừng 2 tấc, cùng với cây tre dài. Cậu bước lại nhìn Định một lúc rồi đến gần gốc cây, đặt ghế đúng vị trí, bước lên nhón chân một chút rồi dùng cây khều chiếc quần mắc trên đó. Chỗ mắc không cao, nên dù nhỏ bé thấp tè nhưng đã có chiếc ghế cùng nhánh tre phụ trợ, cậu bé xinh xắn với nước da trắng hồng vẫn dễ dàng lấy được chiếc quần kia xuống. Cậu đưa vật phẩm trả lại cho khổ chủ đang vẫn ngồi đó thút thít. Tuy cùng là con trai nhưng dù sao cũng đã 7 tuổi, biết nhận thức sự xấu hổ nên Định cũng quay đi chỗ khác mặc quần vào. Vì thẹn nên không dám đối mặt nói lời cám ơn, Định vẫn quay lưng về phía Xuyên, im lặng hồi lâu. Bất chợt tiếng nói trong trẻo cất lên, phá tan bầu không khí ngượng ngùng:

- Là con trai thì phải mạnh mẽ, đừng có động tí lại khóc nhè! Bị ăn hiếp một hai lần có là gì, quan trọng là phải tự biết vì sao mình yếu thế hơn những kẻ ức hiếp mình, và ức hiếp đúng hay sai nữa. Rồi tự rèn luyện để có thể trả đũa lại!
Tràng giảng đạo bất chợt vang lên khiến cậu nhóc Định hiền lành nhát gan lúc đó thản thốt, nhất thời đứng im như pho tượng đá. Đến khi quay lại thì đã thấy cậu bé nước da bánh bò bông kia thu hồi ghế và cây tre đi vào nhà, không lời từ tạ. Suốt quãng thời gian về sau, Định vẫn lặng lẽ dõi theo bóng hình nhỏ bé nhưng tính cách trưởng thành hơn nhiều so với đồng trang kia. Thấy cậu bé xách cặp đi học, Định cũng đòi mẹ cho đi học ngay. Vì sắp xếp hồ sơ khác thời điểm, nên dù được cùng trường nhưng Định và Xuyên chẳng bao giờ được học chung lớp với nhau, tuy nhiên lúc nào Định cũng chú ý đến người bạn ấy. Nhiều lần đã muốn can đảm tới gần kết bạn, nhưng vì tâm lý vẫn còn nhút nhát, cộng với quyết tâm muốn trở nên mạnh mẽ hơn để đường hoàng đứng trước mặt Xuyên, nên Định đã ra sức luyện tập, đi học võ để không bị bạn bè coi thường và ức hiếp nữa.