Một Vạn Năm

Chương 57: Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu!



Nữ nhân phấn hồng y phục nhìn tên tùy tùng bị đánh trước mặt, nàng ta cảm thấy bị sỉ nhục. Người ta nói đánh chó phải nể mặt chủ, vậy mà bọn họ dám đánh trước mặt nàng ta? Đây là không để nàng ta vào mắt sao?

Hơn nữa nàng ta cảm thấy mình đã bỏ gấp đôi tiền ra để lấy căn phòng này rồi. Là do bọn họ không biết điều, muốn chống đối với nàng ta. Ánh mắt nàng ta nhìn kỹ Tư Không Minh không khỏi hiện lên một tia kinh diễm, khi nhìn tới Vân Nhu bên cạnh hắn ta, nàng ta liền dâng lên một cỗ ghen tỵ trong lòng. Nữ nhân này vậy mà đẹp hơn nàng ta nhiều như vậy.

Nàng ta nhìn lại Doãn Lăng, thấy hắn đang nhìn Vân Nhu không chớp mắt. Trong mắt nàng ta hiện lên một cỗ âm độc, nói với đám tùy đằng sau.

"Lên dạy dỗ bọn họ một trận cho ta".

Đi theo nàng ta có khoảng năm tên tùy tùng Luyện Khí Hậu Kỳ, bọn hắn nhận được lệnh liền tấn công Vân Nhu và Tư Không Minh.

Vân Nhu nhìn đám thiểu năng trước mặt, nàng lúc này rất tức giận. Hết tên này tới tên khác tới kiếm chuyện với nàng, nàng không ra ngoài mà bọn họ vẫn tìm tới tận cửa.

Mẹ nó! Ai có thể nhịn chứ nàng không thể nhịn.

Vân Nhu lôi đao từ nhẫn không gian ra, dùng Nguyệt Trảm, chém ra một luồng đao khí mang theo hoả diễm. Ba tên gần nhất trúng chiêu bay ra sau đập vào hành lăng sau đó rớt xuống lầu. Nơi đao khí lướt qua lưu lại vết nứt kèm vết cháy xém.

Hai tên còn lại Tư Không Minh dùng Độc Mộc Châm, hai tia sáng xanh lục nhỏ như kim châm lấy tốc độ chớp mắt bắn tới ghim vào mi tâm bọn họ. Ánh mắt bọn họ trợn trừng, đổ xuống đất chết ngay tức khắc.

A!

Tiếng hét thất thanh của nữ nhân vang lên, nữ tử phấn hồng y phục kia la hét rồi núp sau lưng nam nhân tên Doãn Lăng. Ở dưới lầu, người qua đường tụ lại, tiếng nghị luận không ngừng vang lên. Truy Phong cùng Bạch Ngọc Đường cũng chạy qua, đập vào mắt bọn họ là hai xác chết nằm dưới đất. Vân Nhu đang vác đại đao như thổ phỉ, Tư Không Minh đứng bên cạnh nhíu mày nhìn đôi nam nữ trước mắt.

"Vân Nhu, có chuyện gì vậy?"

"Tiểu thư, chuyện này là sao?"

Bạch Ngọc Đường và Truy Phong cùng lên tiếng hỏi Vân Nhu.

"Bọn họ tranh phòng với ta".

Vân Nhu hất mặt về phía đôi nam nữ trước mặt trả lời. Nàng cũng đâu muốn gây chuyện thu hút sự chú ý. Nhưng bọn họ tự tìm tới cửa tạo cảm giác tồn tại đấy chứ.

"Ngươi...ngươi...ngươi có biết ta là ai không?".

Nữ nhân hồng phấn y phục núp sau nam nhân tên Doãn Lăng đưa tay ra run rẩy chỉ vào Vân Nhu lắp bắp nói.

Lại là cái câu nói quen thuộc này! Đám thiếu gia tiểu thư nào cũng thiểu năng như này sao? Không có chút mới mẻ gì hết!

"Câu tiếp theo có phải ngươi muốn nói. Ngươi có biết phụ thân ta là ai không, phải không?". Vân Nhu nhìn nữ nhân phấn hồng y phục trước mắt bằng ánh mắt như nhìn thứ không não, nàng nở nụ cười dịu dàng hỏi.

"Đúng vậy! Ngươi có biết phụ thân ta là ai không?". Nữ nhân kia không nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Vân Nhu, cứ thế mà trả lời nàng.

Vân Nhu chỉ nhìn nàng ta cười không nói gì. Đối với thứ não tàn không cần phải nói lý lẽ, đơn giản vì bọn họ sẽ không hiểu ngươi nói gì!

"Vị tiểu thư này, chuyện ngày hôm nay là hiểu lầm. Ta xin thay mặt biểu muội xin lỗi ngươi". Nam nhân Doãn Lăng bên cạnh lúc này mỉm cười nhìn Vân Nhu lên tiếng.

Hắn vừa dứt lời, lão bản cũng chạy từ dưới chạy lên hét lớn.



"Tên khốn kiếp nào dám đánh nhau trong quán trọ của ta?"

Nữ nhân phấn hồng y phục thấy lão bản lên liền chỉ tay vào Vân Nhu cáo trạng.

"Chính là nàng ta, ngươi đuổi nàng ta khỏi đây cho bổn tiểu thư. Ta là Chu Huyền Y, phụ thân ta chính là thành chủ của Quy Hà Thành này".

"Huyền Y!". Doãn Lăng bên cạnh giữ nàng ta lại nghiêm giọng nói.

"Biểu ca, nàng ta...". Huyền Y còn muốn nói gì đó nhưng Doãn Lăng siết chặt tay nàng ta, liếc nàng ta một cái.

Huyền Y nhìn Doãn Lăng như vậy, tim nàng ta giật thót. Nàng vừa sợ hãi vừa tức giận, biểu ca nàng thế mà lại nói thay nàng ta?

Doãn Lăng nhìn lão bản, hắn lấy từ trong nhẫn không gian ra một món pháp bảo Hạ Phẩm đưa cho chủ quán.

"Thứ này coi như bồi thường, chuyện này cho qua đi".

"Vâng vâng vâng, nghe công tử hết".

Lão bản nhận được pháp bảo liền cười típ mắt, chuyện này cứ thế cho qua.

Vân Nhu nhìn đôi nam nữ đang diễn tuồng trước mặt mình. Trong lòng nàng lúc này đang phân vân đánh hay không đánh? Nàng rất muốn giải quyết bọn họ nhưng nàng ngại phiền phức.

Nàng tự nhủ quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Nhưng...nàng lại không phải quân tử, chậm một khắc nàng cũng thấy muộn.

Đang lúc Vân Nhu đang phân vân đánh hay không đánh, Huyền Y lúc này tức giận vì Doãn Lăng nói hộ cho nàng. Nàng ta không nghe Doãn Lăng khuyên can, lôi ra roi sắt vụt tới nàng.

Vân Nhu bị đánh lén nên phản ứng chậm nửa nhịp, roi sắt lướt qua tay nàng, máu thịt theo đó bật lên. Vân Nhu nhanh chóng phản ứng lại, không để ý đến một bên tay đang chảy máu. Nàng vung đao lên, sau lưng nàng hiện lên hư ảnh một thanh đao khổng lồ. Nàng hạ đao xuống, luồng đao ý khổng lồ đem theo từng tia lôi màu tím lập loè chém tới Huyền Y.

Quán trọ trực tiếp bị chia làm đôi, một vết nứt sâu kéo dài trên mặt đất mười trượng. Quán trọ rung lắc muốn sập, Vân Nhu cùng đồng bọn vội nhảy ra bên ngoài.

"Huyền Y!"

Doãn Lăng không kịp ngăn Huyền Y, trơ mắt nhìn nàng ta bị Vân Nhu phản công. Đao ý chém tới, nàng ta cũng theo đó bay ra xa mười trượng. Doãn Lăng vội vàng phi thân tới, hắn tới nơi liền đứng sững lại.

Trước mặt hắn là Huyền Y bị xẻ làm hai nửa, nàng ta nằm trên đất. Giữa nàng ta là một vết nứt sâu, hắn mơ hồ thấy máu thịt nàng ta theo vết nứt chảy xuống.

Hắn bước tới gần nhìn kỹ, cảnh tượng lúc này còn khủng khiếp hơn hắn tưởng. Chân hắn nhũn ra, quỳ xuống đất. Huyền Y lúc này dọc theo đầu nàng ta xuống thân dưới tách đôi, ánh mắt nàng ta vẫn mở như chưa kịp phản ứng lại mọi chuyện. Não cùng nội tạng nàng ta chảy ra theo máu xuống vết nứt.

Xiêm y hồng phấn trên cơ thể làm từ lụa, khi bị tách đôi liền tụt xang hai bên lộ ra làn da trắng nõn cùng cảnh xuân vô hạn. Nếu không phải thân thể nàng ta lúc này chia làm hai nửa, vậy thì chắc chắn sẽ là một cảnh xuân sắc làm người khác nhộn nhịp.

Doãn Lăng trong lòng dâng lên một cỗ sợ hãi, Huyền Y là con gái của thành chủ Quy Hà Thành. Nàng ta hiện tại chết thảm, thi thể bị phân làm hai nửa, đã vậy thân thể còn lộ ra cho bàn dân thiên hạ coi. Nếu thành chủ biết nữ nhi hắn chết thảm trong vô tận sỉ nhục thế này, chắc chắn hắn cũng chạy không thoát liên lụy.

Bạch Ngọc Đường nhìn vết nứt để lại trên đất kia nhăn mày. Nàng ta rốt cuộc là quái vật hay gì? Sao Trúc Cơ lại có thể khủng khiếp như vậy được chứ.

Vân Nhu lúc này mặt không huyết sắc, tay nàng đau nhức. Cơ thể nàng cạn kiệt linh lực vì sử dụng chiêu thức kia. Truy Phong nhanh chóng đỡ lấy Vân Nhu, cầm máu cho nàng.

"Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi Quy Hà Thành. Vân Nhu đã giết chết nữ nhi của thành chủ, nếu chúng ta không rời khỏi đây ngay chắc chắn chúng ta sẽ bị bắt lại". Bạch Ngọc Đường phân tích vấn đề xong liền lên tiếng đề xuất.



Bốn người nhìn nhau gật đầu, bọn họ có chung suy nghĩ. Vậy nên, nhóm bốn người nhanh chóng rời khỏi nơi này. Xung quanh người vây quanh rất đông, nhưng người thì có ý xem diễn, người thì chỉ trỏ bàn tán. Đám người Vân Nhu chạy qua, bọn họ tự giác tránh ra một đường, không ai dám ngăn cản.

Trong đám người có một nhóm người ba nam hai nữ mặc áo choàng đen nhìn cảnh tượng trước mặt.

"Các ngươi thấy chiêu thức này như thế nào?". Một người trong số bọn họ lên tiếng, giọng nói nam nhân lạnh lùng không nghe ra cảm xúc.

"Không ngờ ở Quy Hà Thành này lại bắt gặp được người khủng bố như này". Giọng nam nhân nhẹ nhàng vang lên tấm tắc khen ngợi.

"Trúc Cơ có thể đánh ra chiêu thức như nay sao?". Nam nhân còn lại cũng lên tiếng, mang theo chút nghi hoặc.

"Nàng ta còn ngộ ra đao ý, thực thú vị mà. Ta thích người như này". Một giọng nữ dụ hoặc vang lên, không cần nhìn mặt, chỉ cần nghe giọng là biết nàng ta chắc chắn là một mỹ nhân kiều diễm thướt tha.

"Ta cũng thích. Nếu có cơ hội gặp lại, ta sẽ ngỏ ý kết tỷ muội với nàng ta". Lần này là môt chất giọng ngọt ngào khả ái, chắc chắn là một tiểu cô nương.

"Nữ nhân phải dịu dàng mới đáng yêu nam nhân mới thích".

"Hừ, nam nhân các ngươi chỉ thích nữ nhân có dáng vẻ ngây thơ sao? Cẩn thận có ngày chết trên giường". Nữ nhân giọng nói dụ hoặc lên tiếng chế giễu.

"Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu!". Tiếng nói mang theo vui sướng phản bác lại.

"Dù có thế nào đi chăng nữa, phải xem nàng ta có thể sống sót thoát được không. Dù sao, người nàng ta giết là nữ nhi bảo bối của thành chủ. Chậc! Đáng tiếc a!". Giọng nam nhân nhẹ nhàng lại vang lên, mang theo một chút tiếc nuối.

"Chúng ta cũng rời khỏi thành, rơi này sắp loạn rồi". Giọng nói lạnh lùng không cảm xúc vang lên nhắc nhở đám người.

Bọn họ hiểu ý, nhanh chóng rời khỏi thành, hướng bọn họ đi khác hướng với đám người Vân Nhu.

Sau khi bọn họ rời đi được nửa khắc, trên trời xuất hiện một nhóm người mặc trường bào. Dẫn đầu là một lão nhân râu tóc bạc phơ, nhưng khí chất trầm ổn. Đằng sau là mấy nam nhân trung niên, nhóm người lăng không mà đi.

"Nữ nhi của ta!". Chợt một tên trung niên nam nhân lao xuống tới bên cạnh xác của Huyền Y quỳ xuống. Tay muốn chạm vào nữ nhi của hắn nhưng không dám chạm. Nữ nhi hắn lúc này bị xẻ làm đôi, y phục tụt sang hai bên lộ ra da thịt.

Hắn nhìn sang Doãn Lăng đang quỳ ở bên cạnh, túm lấy cổ áo Doãn Lăng lắc mạnh hét lớn.

"Ai? Kẻ nào? Kẻ nào giết nữ nhi của ta?"

"Thành...thành chủ, là...là một nữ nhân. Ta cũng không biết nàng là ai"

"Phế vật, ngươi cũng đi chết đi cho ta". Thành chủ tức giận hét lên, hắn chưởng một chưởng vào ngực Doãn Lăng.

Doãn Lăng bị trúng chiêu bay sau đập mạnh xuống đất hộc máu, ngực truyền đến những cơn đau nhức, trước mắt hắn mờ đi làm hắn cảm thấy sợ hãi.

Lão nhân râu tóc bạc phơ cùng những trung niên nam nhân khác cũng hạ xuống đất. Bọn họ lúc này mới nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mặt. Ai đấy đều nhắm mắt lại không dám nhìn, trong lòng bọn họ lúc này đều dâng lên một cỗ tức giận.

"Phụ thân! Nữ nhi của con, nó chết thảm quá. Con muốn báo thù cho nữ nhi". Nam nhân trung niên quỳ xuống trước lão nhân, lệ rơi đầy mặt, nghiến răng khi nói câu cuối cùng.

"Yên tâm, bọn họ chưa chạy xa được đâu. Chắc chắn ta sẽ thay Huyền Y báo thù".

Lão nhân âm trầm, ánh mắt nhìn xa xăm lên tiếng. Dám động tới Chu gia hắn, vậy thì phải xem bọn họ có gánh nổi hậu quả không.