Năm giờ rưỡi tan học, tiếng chuông báo hiệu hết tiết học cuối cùng vang lên, giáo viên vừa rời khỏi, phòng học lập tức nhốn nháo.
Đám Vạn Tử Lâm bọn họ vây quanh lại.
“A Huỳnh, đi phố cổ (*) ăn gì không?”
(*) Nguyên văn là 文化街, là nơi tập trung buôn bán, tranh chữ, đồ thủ công mỹ nghệ, đồ dùng quanh khu vực phố, giống như xưởng Lưu Ly (琉璃厂) ở Bắc Kinh.
Xoay ngược ghế lại, lưng ghế dựa vào vách tường, chân ghế tạo với mặt đất thành một góc bốn mươi lăm độ, Phương Huỳnh cứ dựa như vậy, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ, “Trong nhà có việc.”
“Đã lâu rồi cậu chưa đi chơi với tụi tớ.”
Phương Huỳnh mỉm cười, đưa tay nhéo mặt Vạn Tử Lâm, “Nhớ mình đến vậy à?”
Vạn Tử Lâm gạt tay cô ra, “Ơ, buồn nôn quá.”
Khổng Trinh Trinh ở bên cạnh cầm di động do dự chốc lát, hắng giọng, “Tưởng Tây Trì.”
Động tác thu dọn cặp sách của Tưởng Tây Trì không hề dừng lại.
Khổng Trinh Trinh: “… Đi phố cổ ăn gì đó với bọn mình không? Ở bên Đại học Khoa học Kỹ thuật, rất gần đấy…”
“Không đi.”
Khổng Trinh Trinh sờ mũi, “Vậy…cậu có điện thoại không, có thể…”
“Không dùng tới.”
Khổng Trinh Trinh mất mặt, có chút không nén được giận, cắn môi.
Ngụy Minh không nhìn nổi, “Cậu không nể mặt quá đó?”
Tưởng Tây Trì nhét quyển sách cuối cùng vào cặp da, vác lên vai, muốn đi về phía trước.
Ngụy Minh bỗng cản đường anh.
Tưởng Tây Trì khẽ cụp mắt, nhìn Ngụy Minh.
Thật sự là anh có gương mặt quá mức ưa nhìn, ngay cả lúc vẻ mặt tức giận cũng rất đẹp
Phương Huỳnh: “Ngụy Minh, đừng ép buộc người khác.”
Ngụy Minh khẽ hừ một tiếng, không phục.
“Thiên tài đều có chút kiêu ngạo, các cậu kiên nhẫn chút.”
Những lời này rõ ràng khích lệ Khổng Trinh Trinh, vội vàng gật đầu theo, như thể chuẩn bị ‘càng thất vọng thì càng dũng cảm’.
Chờ đến khi trong lớp không còn lại mấy người, Phương Huỳnh mới bắt đầu chậm rãi thu dọn đồ đạc.
Ra bãi đậu xe lấy xe, đang muốn đi thì nhìn thấy một người đi ra từ trong ký túc xá đối diện, cô bèn gạt chân chống xuống, chờ đợi.
Tưởng Tây Trì đang miệt mài suy nghĩ, nghe thấy Phương Huỳnh gọi anh, khẽ giật mình.
“Cậu còn chưa đi sao?”
Tưởng Tây Trì tìm thấy xe đạp của mình, “Thầy tìm tớ.”
Phương Huỳnh lập tức nở nụ cười, liếc nhìn anh một cái, “Không phải đi tố cáo đấy chứ?”
Tưởng Tây Trì: “…”
Hai xe cùng rời khỏi trường.
Phương Huỳnh không đi ngang hàng với anh mà đi sau tầm một mét, trên đường, chiếc xe phía sau luôn kêu “cót két”.
Qua giao lộ, bỗng nhiên tiếng “cót két” kia biến mất.
Tưởng Tây Trì vội quay đầu nhìn lại, đã thấy Phương Huỳnh quẹo sang hướng khác, đạp đến đường Đông Nam.
Sắc trời dần tối, ánh sáng màu cam dường như đã biến mất hoàn toàn.
Tưởng Tây Trì nán lại đợi một lát, ma xui quỷ khiến quay đầu xe, rẽ vào cua quẹo, đi theo sau.
Đường Đông Nam sát khu trung tâm triển lãm, khá sầm uất, dọc đường đều là khách sạn, tiệm cơm và quán bar.
Tưởng Tây Trì cố ý giữ một khoảng cách, để Phương Huỳnh luôn nằm trong tầm mắt của mình, nhưng không đến mức phát hiện ra mình.
Rất nhanh, cô lại rẽ vào khúc ngoặt đằng trước, đi vào một con hẻm chật hẹp. Bên ngoài hẻm có kênh rạch thoát nước, một mùi hôi thối ập vào mặt.
Tưởng Tây Trì không dám đi quá gần.
Một lát sau, Phương Huỳnh dừng xe, lấy chìa khóa trong cặp da ra, khóa xe lại, đẩy cửa đi vào.
Tưởng Tây Trì dừng xe đạp, giẫm lên hàng gạch như bọc một lớp mỡ ở trong hẻm, đi tới chỗ Phương Huỳnh dừng xe.
Đó là một quán bar.
Những ngày sau đó, Phương Huỳnh vẫn tìm đủ loại lý do để không tan học cùng với Vạn Tử Lâm bọn họ, khi người khác đều đi gần hết, một mình lặng lẽ đạp xe đến quán bar.
Có một lần, anh chờ Phương Huỳnh đi vào từ cửa sau chừng mười phút, dựa xe vào tường. Mặt đất dính mỡ gần như không có chỗ để đặt chân, mùi hôi thối và mùi chua từ vũng nước bẩn đập vào mặt, anh bóp mũi, đi vào giống như đang tránh mìn.
Vừa đẩy cửa sau ra, chợt có một người đàn ông thân hình vạm vỡ đi tới, giống như một bức tường ngăn anh lại, “Đang làm gì?”
Tưởng Tây Trì nhìn vào trong, “Tìm người.”
“Tìm ai?”
“Cháu thấy có một học sinh cấp hai vào…”
“Mau đi đi, mau đi đi! Quán bar của chúng tôi kinh doanh rất đàng hoàng, học sinh cấp hai gì chứ, tôi thấy cậu mới là học sinh cấp hai đó!” Thân hình tráng kiện đẩy ra bên ngoài, “Đi mau, đi mau!”
Sau đó, Tưởng Tây Trì lại tiếp tục “điều tra” mấy lần, vẫn không thể thành công trà trộn vào nội bộ “kẻ địch”.
Có một lần tốn thời gian quá lâu, sau bảy giờ mới về nhà, bà ngoại gấp đến mức ra ngoài tìm anh.
Hai người gặp nhau ở đầu cầu, Ngô Ứng Dung đi vài bước tới, “Sao giờ cháu mới về? Ông ngoại sốt ruột muốn chết…”
“Làm bài tập về nhà ở trường đến quên giờ giấc luôn ạ…”
“Dù thích học đến mấy cũng phải ăn cơm nữa chứ,” Ngô Ứng Dung đưa tay sờ đầu anh, quan sát anh từ trên xuống dưới, xác nhận ngay cả một sợi tóc anh cũng không thiếu, mới yên tâm, “… Sau này nên về sớm một chút, cháu có mang theo thẻ IC (*) không? Sau này về trễ, nhớ gọi điện thoại về nhà.”
(*) Thẻ thông minh (Smart Card): Còn được gọi là thẻ Chip hoặc IC. Là thẻ nhựa có gắn vi Chip được sử dụng để lưu giữ thông tin hoặc những giao dịch của người dùng thẻ. Với kích thước giống như thẻ tín dụng nó có thể được gắn 1 hoặc 2 chip bán dẫn như các loại thẻ nhớ, thẻ bảo vệ thông tin hay thẻ vi xử lý. (nguồn: Wikipedia)
“Dạ, sau này sẽ không thế nữa.”
“Đi thôi.” Tay của Ngô Ứng Dung khoác lên vai anh, “Ông ngoại đã đói bụng rồi, bảo ông ấy cứ ăn trước đi, nhưng ông ấy nhất quyết chờ cháu…”
“Bà ngoại.” Tưởng Tây Trì khựng lại, “Đợi cháu một lát, cháu buộc dây giày.”
Anh khom lưng, tránh khỏi tay Ngô Ứng Dung, ngồi xổm người xuống buộc lại dây giày bị bung ra, khi đứng lên, nhảy nhảy, dường như đang thử xem đã buộc chặt chưa, sau đó thản nhiên dịch sang bên ngoài, sóng vai với Ngô Ứng Dung, “Đi thôi bà.”
Sau khi ăn xong, Tưởng Tây Trì giúp Nguyễn Học Văn chuyển mấy chậu hoa ở dưới mái hiên vào nhà. Ngô Ứng Dung vào phòng tắm rồi đi ra, than thở: “Sao sữa tắm hết nhanh vậy…”
Tưởng Tây Trì thính tai nghe thấy, vội nói: “Bà ngoại, để cháu đi mua.”
“Ra siêu thị ở đầu cầu mà mua, bọn họ bán rẻ… Cháu đợi một lát, bà đưa tiền lẻ cho cháu.”
Tưởng Tây Trì phủi bàn tay dính đất từ chậu hoa, đi vào bếp rửa tay, đi ra thì thấy Ngô Ứng Dung cầm một tờ tiền giấy hai mươi đồng, “Không cần đâu bà ngoại, cháu có tiền…”
“Tiền cháu có là của cháu…” Ngô Ứng Dung nhét vào tay anh, “Nhân tiện mua quả mướp về.”
Vẻ mặt Tưởng Tây Trì có chút khác thường, ngẩn ngơ đứng thẳng một lúc, cầm tiền ra ngoài.
Xách túi lớn đi ra từ siêu thị, chợt nghe thấy tiếng “cót két” quen thuộc ở đằng trước, ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Phương Huỳnh đang đạp xe từ phía Nam tới đây.
Phương Huỳnh dừng xe trước mặt anh, cười hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Tưởng Tây Trì liếc cô một cái, ngẫm nghĩ, có lẽ là lúc này cô mới trở về từ quán bar.
“Ăn gì chưa?”
“Hả?”
Tưởng Tây Trì nhìn cô, “Tớ mời cậu ăn đồ nướng.”
Phương Huỳnh mỉm cười: “Hào phóng quá đấy?”
“Cậu đợi một lát.” Tưởng Tây Trì đặt túi nilon vào trong giỏ xe của cô, liền xoay người vào siêu thị.
Phương Huỳnh chờ giây lát, Tưởng Tây Trì cầm hai chai nước đi ra, đưa cho cô một chai.
“Tớ thấy cậu vào trong đó gọi điện thoại?”
“Nói một tiếng với bà ngoại.” Tưởng Tây Trì đi tới sông Lục Xích, ngồi xổm người xuống, vặn mở chai nước ra rửa tay.
Phương Huỳnh: “…”
Tưởng Tây Trì đứng lên, hất nước trên tay, “Đi thôi.”
Dọc theo đều là quán đồ nướng, trong không khí hòa lẫn mùi tự nhiên và mùi mỳ cay, dưới tấm vỉ là than màu trắng đang nướng đủ loại thức ăn, từng luồng khói trắng lượn lờ, người bán hàng rong lớn tiếng rao to.
Phương Huỳnh đi theo Tưởng Tây Trì, đi qua gần bảy quán ăn, “Này…” đợi Tưởng Tây Trì quay lại, hỏi, “Rốt cuộc cậu muốn ăn ở đâu?”
Tưởng Tây Trì nhìn phía trước, những băng ghế nhựa và bàn thấp giống y nhau, trên đất đều là tăm tre và giấy vệ sinh.
Anh hạ quyết tấm, “… Tùy ý ngồi đi.”
Sau khi ngồi xuống, Tưởng Tây Trì tỉ mỉ lau bàn ba lần, nháy mắt, dùng cuộn khăn giấy hết phân nửa.
Phương Huỳnh nhìn anh đầy hứng thú, “Có phải cậu quá thích sạch sẽ rồi không?”
Tưởng Tây Trì không trả lời câu hỏi này, “Cậu ăn gì?”
“Ừm…” Phương Huỳnh nghiêng đầu suy nghĩ một lát, hô với chú đứng trước giá đồ nướng, “Sáu xâu thịt dê, một tàu hủ ky, một quả cà tím, một bánh bao nướng, ba xâu khoai tây…” Cô dừng một lát, nhìn Tưởng Tây Trì, “Có phải hơi nhiều không?”
“Cậu cứ gọi tùy thích.”
Phương Huỳnh cười hì hì, “Hào phóng đấy— thế này thôi, đừng để ớt!”
Chủ quán: “Được!”
“Cậu ăn gì?”
Tưởng Tây Trì mở chai nước mua ở trong siêu thị ra uống một ngụm, “Tớ không ăn.”
“Mời riêng tớ?”
Tưởng Tây Trì khựng lại, một lát sau, chuẩn bị đặt nắp chai mà anh vừa vặn lên bàn, lại không làm nữa, cứ thế cầm trên tay, hỏi Phương Huỳnh, “Bây giờ cậu mới về sao?”
Phương Huỳnh quay mặt đi, xoay người, duỗi thẳng chân, “Có việc mà.”
“Nhà cậu không quan tâm sao?”
Phương Huỳnh cười, như thể không định tiếp lời anh vậy, một chân bắt chéo lên chân còn lại, lắc lắc chân, bắt đầu ngâm nga hát.
Tưởng Tây Trì nghe một lát, nhận ra là bài “Thất Lý Hương” (*).
(*) Bài Thất Ly Hương của Châu Kiệt Luân
“Ngoài cửa sổ, chim sẻ hót lảnh lót trên cột điện, em nói, câu này rất có cảm giác của mùa hạ…”
Phương Huỳnh ngâm nga, dừng lại, “Cậu có thích nghe nhạc không?”
“Bình thường.”
“Tớ biết có một cửa hàng, cho thuê sách thuê đĩa còn bán băng nhạc, Kiệt Luân sắp phát hành album, tớ đã nói một tiếng, bảo anh ấy nhất định phải nhập giúp tớ lấy được bản gốc.” Phương Huỳnh quay đầu nhìn anh, “Lần sau tớ dẫn cậu đi nhé.”
Đèn đuốc tỏa ánh vàng ấm áp, sông Lục Xích nước chảy róc rách.
Lúc này, ánh mắt Phương Huỳnh cực kỳ đơn thuần.
Đơn thuần, lại có chút mềm mại.
Tưởng Tây Trì còn chưa trả lời, cô đã quay đầu đi, đung đưa chân tiếp tục ngâm nga.
Thoáng chốc, đồ nướng xong bày lên đĩa được bưng lên.
Phương Huỳnh ăn như hổ đói, ăn hết hai xâu thịt dê, vừa ngẩng đầu thấy Tưởng Tây Trì đang nhìn cô, có chút ngượng ngùng, cầm một xâu đưa tới, “Ăn không?”
Tưởng Tây Trì lắc đầu.
“Vậy tớ thật sự không khách sáo nhé?”
“Ùm.”
Phương Huỳnh ăn hết đồ ăn còn lại như một cơn gió, hài lòng vỗ bụng.
“Ăn no chưa?”
Phương Huỳnh giơ ngón cái.
Tưởng Tây Trì trả tiền, lấy chai nước còn phân nửa ra rửa tay lần nữa, ném chai vào trong thùng rác bên cạnh.
Phương Huỳnh nhìn anh, không nhịn được cười, “Này, tay của tớ vừa lái xe đạp, từng chạm vào tiền còn ăn đồ nướng nữa, nếu như tớ chạm vào cậu một chút, có phải cậu sẽ chết không?”
Tưởng Tây Trì: “…”
Phương Huỳnh thuộc phái hành động, tiến lên một bước, nắm chặt bàn tay ướt đẫm của anh.
Tưởng Tây Trì đột nhiên vùng ra.
Phương Huỳnh sửng sốt một lát.
Tưởng Tây Trì cũng sững sờ.
Toàn thân anh đều cứng đờ, hồi lâu cuối cùng mới nói ra lời, “Xin lỗi…”
“Tớ biết, từng đọc trong sách rồi, bệnh thích sạch sẽ đúng không?” Phương Huỳnh nhún vai, “Đi thôi.”
Trên đường về, Tưởng Tây Trì vẫn luôn do dự có nên giải thích rõ ràng với cô không, thật sự anh không có cố ý, chỉ là phản xạ có điều kiện xuất phát từ bản năng thôi.
Nhưng Phương Huỳnh cứ luôn ngâm nga hát suốt dọc đường, như thể không hề để bụng.
Đến đầu cầu, Phương Huỳnh nhoài người ra trước xe đạp, đưa túi nilon trên giỏ xe cho anh, đạp bàn đạp, tiếng cười tan dần trong gió, “Tưởng Tây Trì, ngày mai gặp lại nhé!”