Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Chương 9: Thi đấu



Edit: Tịnh Hảo

Cuộc thi khẩu ngữ tiếng Anh do ba trường liên kết diễn ra vào cuối tháng mười, năm nay vừa đúng đến phiên trường Thanh Dạ làm phía tổ chức. Buổi chiều trước khi vào học, Phạm Chi Dương nhận lệnh của giáo viên tiếng Anh, muốn tuyển vài người tình nguyện trong lớp hỗ trợ bố trí trận đấu trong hội trường.

Khai giảng đã hơn hai tháng, mọi người không còn dè dặt như lúc ban đầu, tính cách của mỗi người đều lộ ra hết. Cấp hai không giống tiểu học, mọi người đều trong thời kỳ trưởng thành, đều phải nói đến một chút “cá tính”, không hề có loại cá tính chịu làm tình nguyện, không có ai muốn tham gia.

Phạm Chi Dương đứng trên bục giảng vận động nửa ngày, mọi người chỉ ngồi làm bài tập, nghe nhạc, hoàn toàn xem người như cậu không tồn tại.

Phạm Chi Dương vừa gấp vừa tức, cầm lấy khăn lau bảng đập xuống bàn, “Yên lặng!”

Tiếng nói chuyện của mọi người ở phía dưới hơi nhỏ một chút, một lát, vẫn như cũ không thay đổi.

Ghế của Ngụy Minh cách bàn rất xa, liếc nhìn Phạm Chi Dương ở trên bục giảng, “Cậu gấp cái gì? Lại muốn lập công ở trước mặt giáo viên sao?”

Phạm Chi Dương: “Tớ... Tớ không có...”

Lúc này mọi người đều yên lặng, rất hứng thú nhìn Ngụy Minh oán trách Phạm Chi Dương.

“Tớ nghe nói, cậu thường xuyên mách lẻo về tụi tớ ở trước mặt Trương Quân…”

Phạm Chi Dương gấp đến sắp khóc, “Tớ không có mách lẻo…”

“Cậu nói không làm thì chính là không làm sao? Lớp trưởng nào mà không mách lẻo chứ…”

Giọng nói trầm xuống, Phương Huỳnh vẫn luôn lười biếng nằm sấp ngủ, chợt đứng lên từ chỗ ngồi.

Mặt của Phạm Chi Dương trắng không còn một giọt máu, nếu “phần tử xấu” nhất của lớp cũng giúp đỡ Ngụy Minh, vậy hôm nay cậu…

Phương Huỳnh: “Đi đâu hỗ trợ?”

Phạm Chi Dương sửng sốt, Ngụy Minh cũng sửng sốt.

Hai tay Phương Huỳnh đặt trong túi, “Hỏi cậu đấy? Đi đâu hỗ trợ?”

“Báo báo...”

Nghe qua giống như “Ôm ôm” (trong tiếng Trung từ “ôm” và từ “báo” đồng âm), mọi người lập tức cười vang.

Phương Huỳnh chộp lấy sách vỗ lên bàn, giọng nói nghiêm nghị: “Cười cái gì mà cười?”

Phòng học nhất thời yên lặng, người bật bài hát cũng luống cuống tay chân nhấn nút tắt.

Phương Huỳnh: “Sảnh báo cáo?”

Phạm Chi Dương đỏ mặt gật gật đầu.

Phương Huỳnh rời khỏi chỗ ngồi, chợt nghe phía sau có tiếng động kéo ghế, nhìn lại, là bạn cùng bàn.

Bạn ngồi cùng bàn là Mẫn Thắng Nam, vóc dáng nhỏ gầy, lúc nào cũng mặc đồng phục giống nhau, đeo kính mắt lỗi thời, luôn làm Phương Huỳnh quên mình còn có một người bạn cùng bạn như vậy.

Mẫn Thắng Nam cũng không dám nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Tớ... Tớ đi hỗ trợ.”

Một lát, Khổng Trinh Trinh cất di động vào trong túi, cũng đứng lên theo. Cô ấy nhìn thoáng qua Vạn Tử Lâm ở chỗ kia, Vạn Tử Lâm đang lật tạp chí giải trí, dường như không quan tâm đến động tĩnh bên này.

Thêm Phạm Chi Dương nữa, cuối cùng cũng đủ bốn người, có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ với cô Mã.

Phạm Chi Dương dẫn ba người tới hội trường, một người từ trong tổ chuẩn bị có nhiệm vụ quan trọng, nhiệm vụ của Phương Huỳnh và Mẫn Thắng Nam là bơm bong bóng.

Trên bàn là một bịch xốp bong bóng còn chưa mở bao bì, bên cạnh đặt ống bơm hơi. Phương Huỳnh cứ bơm và bơm, đến bước buộc bong bóng thì lúng túng, làm hồi lâu cũng không buộc được, không buộc được, khí đã bay ra ngoài hơn phân nửa.

“Cái kia...” Mẫn Thắng Nam không dám nhìn Phương Huỳnh, lúc bơm, để lại đuôi dài một chút, không cần phải bơm cho hết…” Cô ấy làm mẫu, “Sau đó thì như vậy… Một vòng, liền buộc được rồi.”

Dựa theo lời của Mẫn Thắng Nam, Phương Huỳnh thử hai lần, thành công, liền nói cảm ơn với Mẫn Thắng Năm.

Dường như Mẫn Thắng Nam bị dọa, mặt kìm nén đến đỏ bừng.

Đến ba giờ, toàn bộ trận đấu đã được bố trí xong. Bốn giờ trận đấu bắt đầu, nhưng Tưởng Tây Trì bọn họ đã ở hậu trường để chuẩn bị.

Phương Huỳnh không về lớp học, vòng qua tấm màn màu đỏ che hậu trường. Tưởng Tây Trì ngồi một mình ở trong góc, những người khác đều nắm chặt tài liệu đau khổ học, chỉ có anh, ôm đàn ghi ta ngồi ở đằng kia không quan tâm gảy dây đàn.

“Này.” Phương Huỳnh ngồi xuống bên cạnh anh.

“Cậu lại trốn học?”

“Không trốn học, làm người tình nguyện, tới đây giúp cậu bố trí hội trường.” Phương Huỳnh lật ngón tay cho anh xem, “Buộc mấy trăm quả bóng, sắp bị rộp rồi.”

“Có một mình cậu à?”

“Còn có Phạm Chi Dương, Khổng Trinh Trinh và Mẫn Thắng Nam, Mẫn Thắng Nam chính là...”

“Ngồi cùng bàn với cậu.”

“Ừ.” Phương Huỳnh lắc lắc chân, “Sao cậu không học tài liệu?”

“Đã học rồi.”

“Không ôn tập một chút à?”

“Không cần thiết.” Anh cúi đầu, ngón tay lướt qua trên dây đàn một lát, một chuỗi âm thanh véo von vang lên. 

Lúc ở trường học, Tưởng Tây Trì là người thích đơn độc, sẽ không tham dự “nhóm nhỏ” của Phương Huỳnh, nhưng ở ngoài trường, Phương Huỳnh đã dẫn anh đi dạo khu Kiều Hoa một lần.

Cuộc biểu diễn tài năng trù bị này, anh lại đánh ghi ta đã bỏ hơn một năm, mỗi ngày đều luyện tập ở dưới mái hiên, Phương Huỳnh ở phía đối diện, cười khanh khách gào qua bên này: “Quá khó nghe đấy!”

Phương Huỳnh không định về lớp học, chuẩn bị đến bốn giờ trực tiếp vào trận. Cô lắc lư chân, nghe Tưởng Tây Trì luyện đàn ghi ta một lát, chợt phát hiện đối diện có nữ sinh, luôn nhìn cô chằm chằm.

Nhíu mày, hỏi Tưởng Tây Trì, “Đối diện là ai?”

Tưởng Tây Trì nâng mắt nhìn, “Cố Vũ La của lớp số năm.”

Lúc học tiểu học, Phương Huỳnh có nghe qua tên này, nhưng vẫn không nhớ. Cố Vũ La giống như Tưởng Tây Trì, đều là “con nhà người ta” thành tích xuất sắc, dáng vẻ xinh đẹp, thường mang về cho trường học một cái cúp. Cuộc thi chuyển cấp của Thanh Dã, hạng nhất là Cố Vũ La, còn cao hơn Tưởng Tây Trì bốn điểm.

Cố Vũ La nhìn Phương Huỳnh, Phương Huỳnh liền quay đầu nhìn lại, ở lĩnh vực khiêu khích người khác, Phương Huỳnh chính là quán quân.

Rốt cuộc Cố Vũ La cảm thấy lúng túng, thu hồi ánh mắt.

Phương Huỳnh tiếp tục lắc chân, nghe đàn ghi-ta. Một lát, cô nhìn chằm chằm Tưởng Tây Trì, phát hiện ra một việc, “... Cậu trang điểm?”

Động tác trên tay của Tưởng Tây Trì khựng lại, biểu tình có chút phức tạp.

Phương Huỳnh cười ha ha, “Phấn mắt, còn thoa son à!” Đưa ta kéo đầu anh qua, “Cũng thoa son nữa sao?”

Chợt tay của Phương Huỳnh chạm vào da của anh, toàn bộ cơ thể của Tưởng Tây Trì đều đã cứng đờ, theo bản năng muốn hất tay cô ra, nhưng đành nhịn, qua vài giây, mới nắm lấy tay áo của của cô, khẽ đẩy ra, “… Cô Mã trang điểm.”

Phương Huỳnh che bụng cười ha ha, một lát, chợt thấy phía đối diện lại phóng tới ánh mắt nghiên cứu quan sát, lập tức quay đầu lại, lại trừng mắt làm cô ấy quay đầu về.

Khi trận đấu sắp bắt đầu, Phương Huỳnh tới khán đài. Cô không hề hứng thú với trận đấu này, nếu không vì Tưởng Tây Trì, thì hôm nay sẽ không đến.

Học sinh lớp số ba lần lượt lên sân khấu, bên cạnh chỗ ngồi của Phương Huỳnh, vừa đúng là Mẫn Thắng Nam. MC nói dài dòng mở màn, cô bảo Mẫn Thắng Nam vào lúc Tưởng Tây Trì lên sân khấu thì kêu cô thức. Sau đó, cô liền kéo nón xuống, che mặt ngủ.

Không biết trải qua bao lâu, có người lắc lắc cánh tay, Phương Huỳnh mở mắt nhìn, Tưởng Tây Trì đã lên sân khấu. Lễ phục tây trang bó sát vào người anh nhìn có chút khoa trương, nhưng ở trên sân khấu lại tao nhã phù hợp. Anh vừa mới mở miệng, bên trong sân khấu có một giọng nữ thầm tán thưởng.

“Ladies and gentlemen, good afternoon! I feel really happy to stand here and make a speech...”

Mặc dù tất cả chỉ nghe hiểu có vài câu này, nhưng Phương Huỳnh vẫn ngồi ngay ngắn, nhìn anh không kiêu ngạo không hống hách, không nhanh không chậm. Giọng nói trong trẻo mà cô quen thuộc, nhưng lại có chút xa lạ…

Tiết mục tiếp theo, là rút thăm tiến hành 2 phút diễn thuyết ngẫu hứng, ngay cả đề bài của diễn thuyết mà Phương Huỳnh cũng không nghe hiểu, chỉ nghe thấy Mẫn Thắng Nam cảm thán một câu: “Khó quá đấy…”

“Đề bài là gì?”

“Bảo cậu ấy trình bài quyền được tổ chức thế vận hội Olympic năm 2001 của Trung Quốc, có ảnh hưởng gì đối với Trung Quốc…”

Phương Huỳnh: “...”

Bảo cô dùng tiếng Trung nói, nhất định cũng không nói rõ ràng được.

Diễn thuyết ngẫu hứng kết thúc, chính là tiết mục trình diễn tài năng mà mọi người thích xem nhất.

Dàn trống, ống sáo, đàn violon... và tiết mục của Cố Vũ La của lớp năm, người mà cô cùng nhau trừng mắt rất lâu, là điệu nhảy khổng tước vũ.

Cố Vũ La vừa biểu diễn tạo hình thứ nhất, nam sinh phía dưới nhốn nháo, vỗ tay, huýt sáo, gào hét… 

Vòng eo của Cố Vũ La lắc lư, nhẹ nhàng lại ưu nhã, dường như đó chính là công chúa khổng tước dưới ánh trăng.

Phương Huỳnh ngồi im, trong lòng không khỏi có chút buồn bực.

Sau đó chính là Tưởng Tây Trì đàn ghi-ta hát. Anh ngồi ở trên ghế, ôm đàn ghi-ta, tiện tay đàn một đoạn, cất tiếng: “I remember all my life, raining down as cold as ice...”

Ánh sáng trên sân khấu, chiếu vào trên người anh. Một ca khúc không phải hay lắm, nhưng anh hát rất riêng biệt, phong cách khác với bài gốc. Sạch sẽ và cố chấp.

Không biết tại sao Phương Huỳnh không muốn nghe nữa, đứng dậy, lén rời khỏi từ lối đi bên trái.

Trong phòng học không có người, cánh cửa cũng không khóa. Cô một mình đi trên sân thể dục, trèo lên xà đơn, ngồi ở phía trên. 

Khắp nơi yên lặng, ngẩng đầu có thể nhìn thấy mấy ngôi sao đơn độc trên bầu trời, lẻ loi.

Dần dần có người đi ra sảnh báo cáo, chắc là đã hết.

Phương Huỳnh lại đợi khoảng mười phút, trở về phòng học. Ở trong hành lang chợt nghe người ta bàn tán về trận đấu mới nãy.

“Tưởng Tây Trì quá đẹp trai!”

“Nhưng đáng tiếc không được hạng nhất…”

“Tuy diễn thuyết ngẫu hứng của Cố Vũ La thấp hơn một điểm, nhưng điểm tiết mục biểu diễn tài năng rất cao…”

“Nói nè, tớ nghe nói khi kết thúc, có nữ sinh của lớp số ba chạy tới thổ lộ với Tưởng Tây Trì.”

Phương Huỳnh ngẩn ra.

Đẩy cửa phòng học ra, bên trong đã có vài người.

Vạn Tử Lâm ôm Khổng Trinh Trinh thấp giọng an ủi, Ngụy Minh ngăn cản đường đi của Tưởng Tây Trì, “Cậu nói rõ ràng.”

Tưởng Tây Trì lạnh nhạt liếc nhìn cậu ấy một cái, “Tớ đã nói rõ ràng.”

“Trinh Trinh có chỗ nào không tốt? Có phải cậu cảm thấy mình quá giỏi, nên cảm thấy người khác đều không xứng với cậu?”

“Tớ có nói câu này sao?”

Khổng Trinh Trinh bên kia hít hít mũi, thấp giọng khuyên can: “Ngụy Minh!”

“Trinh Trinh, người không biết phân biệt như cậu ấy, hôm nay tớ nhất định phải nói chuyện đàng hoàng…”

Trong giọng nói của Khổng Trinh Trinh mang theo tiếng khóc nức nở: “Ngụy Minh!”

Giằng co một trận, Ngụy Minh hừ nhẹ một tiếng nhường đường, “Tưởng Tây Trì, chúng ta chờ xem!”

Tưởng Tây Trì vác cặp da lên vai, vòng qua Ngụy Minh đi về phía trước.

Ngẩng đầu nhìn, thấy Phương Huỳnh đang đứng ở cửa, dừng một chút, “Tớ đến bãi đậu xe chờ cậu.”

Bên kia, Khổng Trinh Trinh nghe vậy, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì.

Đợi Tưởng Tây Trì đi rồi, Ngụy Minh chuyển ‘hỏa lực’ về phía Phương Huỳnh, “A Huỳnh, cậu và Tưởng Tây Trì cùng được về nhà à?”

Phương Huỳnh chẳng quan tâm đến mấy vụ kết bạn đối nhân xử thế này, nhưng cũng biết lúc này không nên nói “đúng”.

Cô yên lặng, Ngụy Minh xem cô như đang tự thừa nhận, “Cậu như vậy quá kì rồi đấy? Cậu cũng biết Trinh Trinh có thái độ gì đối với cậu ấy.”

Phương Huỳnh có chút phiền, “Tớ quen Tưởng Tây Trì trước.”

Vẻ mặt của Ngụy Minh phức tạp, “Ý của cậu là, cậu cũng đối với Tưởng Tây Trì...”

“Tớ có ý này sao?”

“Vậy chính là Tưởng Tây Trì...”

“Có khả năng sao?” Phương Huỳnh không kiên nhẫn cắt ngang lời cậu ấy, “Tưởng Tây Trì sẽ thích người như tớ sao?”

Tác giả có chuyện muốn nói: có khả năng đấy, cô gái ngốc.