Mục Thần

Chương 401: Nguồn cơn của trận chiến



Hai người cùng cười đùa, Mục Vỹ phát hiện Vương Tâm Nhã và Tân Mộng Dao hoàn toàn khác nhau.

'Tân Mộng Dao luôn lạnh lùng với mọi thứ, nhưng sau khi xác định hắn là người trong lòng thì cô ấy cũng chỉ mỉm cười với hắn vì cô ấy không giỏi thể hiện

tình cảm qua lời nói.

Còn Vương Tâm Nhã là một người đơn thuần dễ mến và vô cùng đáng yêu, cô †a có sự kiên cường riêng, nhưng cũng có sự ỷ lại và nhõng nhếo riêng.

“Nhã Nhị, rốt cuộc muội và tỷ tỷ muội có lai lịch thế nào?”

Cuối cùng Mục Vỹ đã gạt bỏ mọi suy nghĩ đen tối ra khỏi đầu và hỏi. “Vỹ ca, huynh có biết điện Tam Cực trên Thiên Vận Đại Lục không?” “Điện Tam Cực ư?”

“Ừm, là điện Tam Cực. Điện Tam Cực có ba điện và ba điện chủ, cha ta là một điện chủ trong số đới”.

“Cha muội?” Mục Vỹ lập tức thấy đầu mình ong ong. Nhì nhằng thế nào lại dây dưa tới thế lực lớn rồi.

Đương nhiên hắn biết điện Tam Cực, đó là một thế lực còn mạnh hơn cả Thánh Đan Tông ở Thiên Vận Đại Lục, do nhà họ Vương, Dương và Lý chung tay xây dựng, mối quan hệ liên minh giữa ba nhà này vô cùng vững chắc. Ba điện chủ thân thiết với nhau như huynh đệ, họ chia nhau ra quản lý điện Tam Cực và khiến nơi này ngày càng phát triển.

“Vỹ ca, huynh yên tâm, huynh giỏi thế này thì chắc chắn cha muội sẽ rất vui khi có một người con rể như vậy. Hơn nữa cha mẹ muội đang cãi nhau vẫn chưa làm lành, vì thế muội và tỷ tỷ mới ở lại đế quốc Nam Vân”.

tÀ..

“Bỏ qua đi, đừng nói mấy chuyện này nữa. Sắp tới đế quốc Nam Vân sẽ có biến động lớn, ta đã để một lượng thiên hoả gốc ở trong Thông Thần Các, võ giả dưới cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm mà tuỳ ý xông vào sẽ chết ngay. Vì vậy mấy hôm tới, muội đừng đi lung tung, cứ ở yên đây”.

“Không, muội muốn cùng chiến đấu với huynh!” “Không được!”

Mục Vỹ nói: “Vào lúc mấu chốt, ta sợ không bảo vệ được muội nên muội hãy ngoan ngoãn ở lại đây, hơn nữa Thông Thần Các cũng cần muội trông coi mà”.

“Thôi được rồi!”

Mấy ngày tiếp theo, người dân của thành Nam Vân đều cảm thấy có điều gì đó bất thường.

Đầu tiên là Thông Thần Các đóng cửa, tiếp đến Thánh Đan Các cũng đóng theo, còn bây giờ đường phố vốn đông đúc lại vắng tanh.

Nhưng Mục Vỹ không hề quan tâm tới sự thay đổi này.

Mấy ngày qua, hắn toàn ở trong Thông Thần Các với Vương Tâm Nhã, cả ngày hưởng thụ ân ái sung sướng.

“Sư phụ, trò đã mua nhà rồi ạ, dưới chân một ngọn núi hoang ở ngoại thành”.

“Tốt!”

Mục Vỹ mỉm cười nói: “Mấy hôm nữa, ta sẽ đi có việc, nếu có chuyện gì các trò tuyệt đối không được manh động”.

“Vâng!”

'Thấy Mục Vỹ rời đi, Tê Minh lắc đầu.

“Cảnh Tân Vũ, ngươi nói xem sư phụ đang nghĩ gì?”

“Đến ngươi còn không biết mà lại hỏi ta!”

“Cũng đúng, ngươi đần thế thì sao mà biết được!”, Tê Minh tỏ vẻ tán thành rồi

nói: “Nhưng lần này, ta thấy sư phụ cứ thản nhiên như đang có tính toán một việc lớn ý, các học trò cũ của lớp chín đã về hết chưa?”

“Đang về, khoảng hai ngày nữa là có mặt đầy đủ hết, đến lúc ấy phải uống một trận với bọn họ mới được”.

“Đương nhiên rồi!”

Mục Vỹ rời khỏi Thông Thần Các rồi đi thẳng tới dãy núi Phá Vân, hắn không vội vàng mà cẩn thận để ý xem có ai theo đuôi hay không.

Sau khi đi vào trong dãy núi Phá Vân, Mục Vỹ lập tức đi nhanh hẳn, vòng vèo. một hồi, cuối cùng hắn đã đi tới Lôi Âm Cốc.

Hắn lách người rồi đi vào bên trong.

Hắn ở đó hai ngày rồi mới rời đi.

Lần này, đế quốc Nam Vân sẽ xảy ra biến lớn nên hắn phải chuẩn bị thật kỹ. Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, hắn sẽ phải là ngư ông cuối cùng. Sau đó, đủ mọi tin tức được lan truyền trong thành Nam Vân.

€ó người nói võ giả của bốn gia tộc lớn bắt đầu quay về, thậm chí Thánh Đan Các còn trở nên thần bí.

Ngoài ra quân đội của mười Đường Khẩu ở Lục Ảnh Huyết Tông cũng đã tập hợp lại với nhau.

Sự thay đổi như vậy khiến ai nấy đều thấy hoang mang.

Các người dân bình thường không thể rời khỏi đây nên chỉ biết trốn trong nhà suốt ngày không dám đi đâu.

Tuy nhiên những ngày u ám đó không kéo dài lâu. Vào một ngày, bỗng có một tin tức lan truyền. Đội vận chuyển của nhà họ Cổ đã đụng độ với đội vận chuyển của Lục Ảnh

Huyết Tông trên đường ở thành Nam Vân, hai bên không ai chịu nhường ai nên sinh ra đánh nhau.

'Từ đánh đấm bình thường thành chém giết.

Cuối cùng từ xuất phát điểm hơn một trăm người thành một đường khẩu, sau đó là hai thế lực lớn.

Sát phạt nổi dậy khắp nơi, nhà họ Cổ đã dốc hết quân ra, còn hoàng thất, nhà họ Tiêu và nhà họ Lâm cũng thế.

Cùng lúc đó, Lục Ảnh Huyết Tông cũng huy động toàn bộ quân của mười Đường Khẩu.


“Có gì hay đâu mà xeml”

Mục Vỹ cười nói: “Mạnh Quảng Lăng đưa cho ta năm tỷ linh thạch thượng phẩm, còn ta cho hắn một trăm nghìn món phàm khí, huyền khí và cả một món địa khí nữa, thế chẳng là giúp hắn quá nhiều rồi còn gì”.

“Nên bây giờ không có việc gì cho chúng ta cả, chỉ cần xem bốn gia tộc lớn và Lục Ảnh Huyết Tông đánh nhau là được”.

Trong mắt Mục Vỹ loé lên tia sát ý.

— QUẢNG CÁO —