Khi Mục Vỹ đang vất vả chống chọi với đòn tấn công của Thánh Tâm Duệ, bỗng có một tiếng hô vang lên.
Không biết Vỹ Tước đã áp sát tới phía sau Mục Vỹ từ lúc nào, bà ta đập thẳng tảng đá vuông dài rộng cả trăm mét vào Mục Vỹ.
“Chán sống rồi à? Ta chỉ chờ đòn này của bà thôi đấy!”
Nhưng khi thấy Vỹ Tước bất ngờ lao tới, vẻ hoảng loạn trên gương mặt Mục Vỹ lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười đắc ý.
Soạt một tiếng, Nhiếp Hồn Châu đã xuất hiện trong tay Mục Vỹ, viên trân châu màu đỏ bay lên rồi lao tới chỗ Vỹ Tước.
Lúc này, tảng đá vuông đã tuột khỏi tay Vỹ Tước, trông thấy viên trân châu màu đỏ đó, bà ta biến sắc mặt, vội vã triệu hồi tảng ma thạch kia.
Bụp...
Nhưng khi tảng ma thạch đó được thu về, Nhiếp Hồn Châu vẫn mặc kệ tất cả mà xông tới.
Một tiếng động vang lên, Nhiếp Hồn Châu đã biến mất trong tảng ma thạch. “Hừi Ta còn tưởng là bảo bối gì lợi hại lắm, ra cũng thường thôi”.
Vỹ Tước lạnh mặt, nói với giọng khinh thường.
“Thế à?”
Nhưng Mục Vỹ lại nhìn bà ta với vẻ giễu cợt.
Rắc rắc...
Ngay sau đó, bề mặt của tảng ma thạch vang lên tiếng tách tách rồi nứt toác.
Phụt một tiếng, khoé miệng Vỹ Tước ứa máu, mặt mày bà ta tái nhợt, không nhịn được hộc ra một ngụm máu.
“Cút”
Mục Vỹ khẽ hô lên, Nhiếp Hồn Châu lao ra, xuyên thủng ngực của Vỹ Tước, sau đó chuyển hướng bay về trong tay hắn.
“Đám cặn bã kia, muốn giết ta thì cứ lên đi!”
Lúc Mục Vỹ thu Nhiếp Hồn Châu lại, thi thể của Vỹ Tước lập tức héo quất rồi biến thành một cái xác khô rơi xuống đất.
“Nhiếp Hồn Châu!”
Trông thấy thủ đoạn của Mục Vỹ, mấy người đó đều biến sắc mặt, không nhịn được nói.
“Chính Nhiếp Hồn Châu đã là thiên khí rồi, mọi người cẩn thận”, Thánh Tâm Duệ không ngừng chèn ép Mục Vỹ, gã giở đủ trò để tấn công chín cái đuôi.
“Biết là thiên khí rồi mà vẫn ngông cuồng thế sao!”
“Hừi Thiên khí thì sao? Ngươi cũng chỉ là cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm thôi, dù nó là thiên khí thì cũng không phải luyện chế riêng cho ngươi, ngươi cũng không khớp được với nó đâu”, Thạch Kinh Thiên lạnh giọng nói.
“Không thể khớp được với nó ư?”
Mục Vỹ bật cười.
Nhiếp Hồn Châu này vốn do hắn luyện chế thì sao có chuyện không hợp nhau cho được?
Chẳng qua là xa nhau quá lâu, giờ mới gặp lại thôi. “Ba ngươi mau giết hắn đi, lần này tuyệt đối không được sơ suất”.
Thánh Tâm Duệ khẽ hô lên, gã giẫãm lên hồn đàn, đại thần sáng chói, một mùi hương lượn lờ quanh mũi mọi người.
“Phong!”
Thánh Tâm Duệ hét lên, một luồng khí nhộn nhạo trước người gã lao thẳng tới chỗ Mục Vỹ.
“Biến đi!”
Một tấm kính cổ xưa chợt xuất hiện trong tay Mục Vỹ rồi đánh bay luồng khí đó, khiến nó lập tức bay thẳng về phía Thánh Tâm Duệ với tốc độ nhanh hệt như lúc trước.
“Kính Phong Hồi!”
“Thiên khí, lại thiên khít”
Trông thấy hành động này của Mục Vỹ, nhóm Lục Khuê cuối cùng đã biến sắc. mặt.
Ba món thiên khí rồi!
Mục Vỹ đã lấy ra ba món thiên khí, với trình độ này thì dù bốn người họ có giở hết tuyệt chiêu ra cũng khó có thể giết được hắn.
“Hự..”
Bị chính đòn tấn công của mình phản phệ, Thánh Tâm Duệ tái mặt, không nhịn được rên lên một tiếng rồi lùi lại, sức ép với Mục Vỹ cũng giảm hẳn.
Nhất trời, cục diện trở nên ngượng ngập. Bốn người đó xem ra không thể đàn áp được Mục Vỹ. “Vỹ cal”
Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên, tuyết trắng đầy trời, bầu không khí cũng trở nên lạnh lẽo.
Một bóng người chạy nhanh tới. 'Tần Mộng Dao lạnh lùng nhìn bốn người ở phía trước.
“Tụ Tiên Các, Thạch Kinh Thiên, ngươi cũng đến đây ưI”, Tân Mộng Dao lạnh lùng nói.
“Dao Nhi, muội nghe ta giải thích đã”.
“Khỏi cần!”
“Dao Nhi, chỉ cần Mục Vỹ không giúp Cam Kinh Vũ nữa, Tụ Tiên Các chúng ta sẽ bảo vệ cho thành Đông Vân, dù phía Lục Ảnh Huyết Tông có ra tay thì chúng ta cũng sẽ giúp thành Đông Vân chống trả, chỉ cần...”
“Cần cái con khi!"
Mục Vỹ bước lên, rồng lửa chín đuôi gầm lên.
“Dao Nhi cái gì mà Dao Nhi, ai cho ngươi gọi như thế hả? Thê tử của ta mà
ngươi dám gọi thân mật thế sao?”, Mục Vỹ giơ tay ôm Tân Mộng Dao đang có vẻ lạnh lùng vào lòng rồi hừ nói: “Thằng nhãi kia, cút xa ra”.
Được Mục Vỹ ôm vào lòng, vẻ lạnh lùng trên mặt Tân Mộng Dao đã biến mất, cô ấy nhìn Mục Vỹ rồi sờ lên má hắn, n hắc chắn huynh đã phát hiện ra bọn họ từ trước rồi, thế mà còn bảo bọn muội rời đi!”
Thánh Tâm Duệ tỏ vẻ bực bội.
“Tần Mộng Dao, ta coi muội như thánh nữ, không ngờ muội lại phóng đãng như vậy!”, Thạch Kinh Thiên gào lên: “Muội với hắn đã... đã...”
“Đã điếc cái gì, ta và thê tử của mình làm gì liên quan đến ngươi à? Phóng đãng ư? Ngươi dám sỉ nhục thê tử của ta, ta sẽ cho ngươi biết tay!”
Mục Vỹ mắng nhiếc, con rồng lửa chín đuôi bay lên gầm gừ, chín cái đuôi của nó băn về phía Thạch Kinh Thiên.