Mục Thần

Chương 488: Sư phụ ngực khủng



Trông thấy vậy, Lục Khuê, Tà Vô Ý và Thánh Tâm Duệ vội vàng bay tới. “Đứng lại!” Thấy ba người đó định lên chỉ viện, Tân Mộng Dao lạnh giọng quát. Bụp bụp...

Ba tiếng động vang lên, Lục Khuê và Tà Vô Ý lập tức bị cố định tại chỗ, băng lạnh lan dưới chân khiến cơ thể hai người họ đóng băng.

Chỉ có Thánh Tâm Duệ kịp tung một chưởng ra lúc băng lan tới, sau đó lách người bay vút lên.

Vèo...

Cùng lúc đó, Mục Vỹ điều khiển hỏa long chín đuôi tiến về phía Thạch Kinh Thiên, khí tức lửa hung hãn bao vây chặt lấy y.

“Láo lếu!” Đột nhiên có một tiếng quát vang lên trên không trung.

Ngay sau đó, một bóng người xuất hiện trên không, đứng phía trước người Thạch Kinh Thiên để chặn hỏa long chín đuôi.

“Thất thúc!”

Trông thấy người này, Thạch Kinh Thiên tỏ vẻ ngạc nhiên rồi hoàn toàn bình tĩnh lại.

“Thạch Nham tiên sinh của Tụ Tiên Các cũng tới rồi, ha ha..., nhìn thấy người đó, Tân Mộng Dao mỉm cười nói: “Thôi thì các vị cảnh giới Niết Bàn khác ra mặt hết đi!”

Soạt soạt...

'Tần Mộng Dao vừa nói dứt câu, đã có bốn người xuất hiện. “Phi Ngữ Chi - hộ pháp của đảo Thiên Tài”

“Chu Vĩ - tôn giả của Lục Ảnh Huyết Tông!”

“Vỹ Bất Ngữ của nhà họ Vỹ!”

Tần Mộng Dao liếc nhìn một lượt, khi nhìn thấy người cuối cùng, cơ thể cô ấy chợt cứng đờ, đứng im tại chỗ bất động.

“Sư phụ!” Sư phụ?

Nghe thấy cách gọi này của Tân Mộng Dao, Mục Vỹ liếc nhìn thì thấy đó là một người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu đỏ.

Chiếc váy dài màu đỏ, làn da trắng như tuyết, mái tóc dài buộc cao sau gáy, dung mạo mỹ miều, ánh mắt long lanh, dáng người cao gầy với bộ ngực cao ngất, điều khiến người ta muốn xịt máu mũi nhất là cổ áo của người này xẻ một đường để lộ ra khe rãnh mê người, đúng là khiến người ta mất máu.

“Sư phụ ngực khủng?” Mục Vỹ ngẩn ngơ.

Người phụ nữ trông chỉ hai mươi mấy tuổi, so với mọi người thì hoàn toàn có thể coi là một thiếu nữ khiến ai nấy đều phải say mê.

Là một đại sư của Thánh Đan Tông, đến Thánh Vũ Dịch cũng phải bó tay, tuổi tác và tướng mạo của Tử Vũ Di khác xa nhau.

“Con vẫn nhớ tới người sư phụ này ư?”

Nghe cách gọi này của Tần Mộng Dao, gương mặt xinh đẹp của Tử Vũ Di nổi giận, giọng nói bà ấy lạnh lùng nhưng vẫn có nét linh hoạt, vô cùng ngọt ngào.

“Sư phụ...”

“Im miệng! Về Thánh Đan Tông với ta ngay, mọi chuyện ồn ào ở đây không liên quan tới con!”, Tử Vũ Di mắng.

“Sư phụ xinh đẹp ơi, người nói sai rồi thì phải?”

Nhưng đúng lúc này, Mục Vỹ lại chẹp miệng rồi nói: “Nói sao thì Dao Nhi cũng là thê tử của ta, phu quân của cô ấy đang bị truy sát thì sao cô ấy lại không liên quan được?”

“Ngươi là Mục Vỹ?”, Tử Vũ Di hừ nói: “Cũng nhanh mồm nhanh miệng đấy!”

“Tử tiền bối, tên này có lòng dạ đen tối cùng ý đồ xấu với Thánh Đan Tông

chúng ta, Bắc Nhất Vấn Thiên cũng chết dưới tay hắn”, Thánh Tâm Duệ vội nói. “Biến!”

Tử Vũ Di hừ nói: “Khi ta nói chuyện chưa tới lượt ngươi chen lời, hơn nữa không cần ngươi dạy ta phải làm gì!”

Thánh Tâm Duệ biến sắc mặt, sau đó chắp tay cúi đầu.

Trong Thánh Đan Tông, đến cha gã cũng phải dè chừng và nhãn nhịn người phụ nữ này, nếu không khi Tân Mộng Dao nói muốn giết Thánh Vũ Dịch, chắc ông ta đã nổi xung rồi.

Nhưng cha gã vẫn nhịn là vì Tử Vũ Di này!

“Dao Nhị, đi về với ta!”

“Không được, sư phụ, con không thể rời xa Vỹ ca”, Tân Mộng Dao lắc đầu nói: “Trừ khi người có thể đảm bảo huynh ấy sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng”.

“Mạng của ta không cần bà ấy bảo vệ, dù ta có chết thì bà ấy cũng dựa vào. đâu mà đòi đưa muội đi?”, Mục Vỹ mỉm cười nói: “Mọi người đều lớn cả rồi, không cần người khác dạy mình phải làm gì”.

“Mồm mép tép nhảy!”

Tử Vũ Di lạnh mặt tung một chưởng về phía Mục Vỹ.

Vù...

Thoáng cái, Mục Vỹ chỉ thấy trời đất như quay cuồng, tất cả mọi thứ đều mất màu sắc.

Phụt...

Mục Vỹ hộc ra một ngụm máu, cơ thể lảo đảo, đến hỏa long chín đuôi cũng mất màu.

Mạnh!

Tử Vũ Di ở phía trước đúng là mạnh đến mức không tưởng. “Dao Nhị, đi với ta!”

Tử Vũ Di tỉnh bơ giơ tay kéo lấy Tân Mộng Dao.

“Dao Nhi...”

Song Mục Vỹ chợt bước lên, túm lấy tay của Tân Mộng Dao, khí tức băng hàn ấy khiến người Mục Vỹ cũng lạnh buốt.

“Muội đi theo sư phụ đi!” Mục Vỹ bình tĩnh lên tiếng, như đã khác hoàn toàn với lúc trước. “Vỹ ca..."

Mục Vỹ sầm mặt nói: “Ta biết muội định làm gì, nhưng bây giờ muội chưa thể điều khiển được đâu, thậm chí... còn nguy hiểm đến tính mạng”.