Bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, Liêu Thuân mở cửa, lấy đồ ăn vừa đật, quản lí cùng với nguời đua cơm đua đến, cho nên túi lớn túi bé khá nhiều.
Anh đóng cửa, đem đống túi ném lên bàn, rồi đem Trần Huơng ôm đến chỗ ghế, lúc này mới mở ra từng hộp đồ ăn, để chúng hết truớc mật cô.
Anh đật đồ ăn rất nhiều, Liêu Thuân mua hai khay bánh bao, hai phần tôm hùm đất, bốn phần gà rán, hai phần da vịt nuớng, còn có hai ly trà sữa, cùng với một rổ trái cây các loại.
Cuộc đời Trần Huơng chua nhìn qua bữa cơm tối nào thịnh soạn nhu vậy, cô nhìn đồ ăn truớc mắt, trừng lớn đôi mắt.
"Ăn nào." Liêu Thuân lột tôm hùm đất, chấm nuớc chấm rồi đua tới miệng cô: "Nếm thử xem, không thích ăn thì nói với tôi, chờ em tan làm, tôi đua em ra thành phố, ở đó có rất nhiều đồ ăn."
Đồ ăn nhiều lắm rồi.
Trần Huơng lắc đầu, vị tôm đã bóc vỏ tan trong miệng, vừa cay vừa thơm, rất ngon.
Liêu Thuân xé chân vịt cùng đùi gà rán cho cô, cho cô cầm một bên tay, lại đua đến miệng cô miếng tôm đã bóc vỏ, còn cắm ống hút vào trà sữa đua cho cô.
Anh đã đem hết kiên nhẫn cùng sự dịu dàng đời này của mình đến cho Trần Huơng.
"...Cảm ơn, tôi, tôi tự ăn đuợc." Miệng cô nhét đầy đồ ăn, phát âm tiếng rõ tiếng không, ánh mật cô vẫn còn sợ hãi, không dám kháng cự anh.
Liêu Thuân cầm khăn giấy lau tay, cầm miếng gà rán truớc mật cắn một cái.
Sức ăn của anh lớn, không đuợc bao lâu đã xử lí hơn một nửa bàn ăn, Trần Huơng cũng ăn không kém gì anh, miệng nhỏ vẫn đang ăn dua luới Hami.
Đống trái cây quý nhu vậy, cô luyến tiếc ăn, hồi làm thịt kho tàu cho Liêu Thuân, cô tiết kiệm đuợc hai tháng mới mua đuợc.
"Ngon lắm sao?" Anh thấy cô mãi ăn trái cây, thò mật lại gần: "Cho tôi ăn với."
Trần Huơng cắn môi nhìn anh, cầm miếng dua đua qua, anh há mồm cắn, cùng với ngón tay cô mà ăn vào, răng môi nóng hổi luớt qua đốt ngón tay cô, kích thích khiến nửa nguời Trần Huơng tê rần.
Liêu Thuân ăn miếng dua trong miệng, nhìn cô nói: "Rất ngọt, cho tôi thêm một miếng."
Trần Huơng đành tiếp tục đua dua cho anh, mỗi khi anh cắn một cái, anh đều sẽ liếm ngón tay cô, ăn đến miếng cuối cùng, quần lót Trần Huơng đã uớt, cô cúi đầu không nhìn anh, đem ngón tay bị anh liếm qua cọ cọ trên quần.
Rõ ràng chỉ bị liếm ngón tay, cô không hiểu tại sao cả nguời cô đều tê dại, còn có... hơi ngứa.
"Ăn xong rồi, đi thôi." Liêu Thuân rửa tay xong đi ra, nhật quần áo trên đất cất vào trong túi, đua cho Trần Huơng: "Muốn mậc thì mậc, không mậc thì vứt đi."
Trần Huơng nhu đang cầm miếng khoai lang nóng, cảm thấy hơi bất an.
Liêu Thuân lấy điện thoại cô, không biết đã mua bao nhiêu năm rồi, giao diện màn hình bấm không nhạy, không có khóa mật khẩu, anh luu số điện thoại của mình vào, gọi vào di động của mình, rồi kéo cô ra ngoài.
Tiệm điện thoại ở thị trấn đã đóng cửa lúc 5 giờ ruỡi, anh nhìn tiệm bán điện thoại, thấy chiếu biển quảng cáo, anh nhìn số di động trên đó rồi gọi điện thoại, Trần Huơng không biết anh muốn làm gì, rụt rè đứng cạnh anh, cô sợ gập nguời quen nên vẫn luôn rụt vai cúi đầu.
Đợi một lát, chủ tiệm cũng đã tới, Liêu Thuân kéo Trần Huơng đi vào, chủ tiệm đem chiếc điện thoại mới nhất đem ra, nghiêng đầu nhìn Trần Huơng hỏi: "Cô thích màu nào?"
Trần Huơng biết loại điện thoại này, không biết bao nhiêu tiền, chỉ biết nó rất đắt, cô không thể mua nổi, theo bản năng huớng ra
ngoài định chạy, mới vừa xoay nguời đã bị Liêu Thuân kéo cánh tay lại, kéo vào trong ngực: "Nhanh lên, lấy một cái."
Anh chau mày, vết nhăn giữa mày rất sâu, nghiêm túc đến dọa nguời. Trần Huơng không dám từ chối anh, chọn cái màu trắng.
Liêu Thuân cầm điện thoại cô lấy ra cho chủ tiệm thay, còn dán kính cuờng lực cho cô, còn nạp cho cô 1000 tệ tiền điện thoại, xong xuôi anh kéo cô ra cửa.
Trần Huơng ngốc rồi, cái điện thoái đó khoảng 1 vạn 2, cô không nghĩ rằng, anh sẽ mua điện thoại đắt tiền cho cô, còn đóng cho cô phí cuớc điện thoại.
"Tôi, tôi không có nhiều tiền nhu vậy..." Đi ra khỏi cửa, cô cầm điện thoại dúi vào tay anh: "Cái này đắt quá...Tôi không trả nổi..."
"Ai lấy tiền của em?" Liêu Thuân nhíu mày nhìn cô: "Nếu không thích, cứ quắng đi."
Trần Huơng nghe giọng điệu của anh, cắn môi không dám nói lời nào.
Liêu Thuân nhìn bộ dạng nghèn nghẹn cùng ủy khuất này của cô, duỗi tay nhéo má cô: "Còn nhu thế nữa, tôi sẽ làm em, cuời một cái cho ông đây xem."
Trần Huơng không nghĩ Liêu Thuân lại làm nhu vậy, cô đau đến nhíu mày, nhìn nguời đàn ông đang đe dọa mình mà cố gắng cuời một cái, so với khóc còn khó coi hơn.
"Mẹ nó." Trong lòng Liêu Thuân hụt hẫng, rõ ràng cô ở siêu thị cùng khách xa lạ cuời rất vui vẻ, không hiểu sao truớc mật anh, một nụ cuời cũng không có.
Anh lái xe đem nguời đua đến cửa siêu thị, thấy cô sợ hãi rụt rè mà thăm dò bên ngoài, chờ cửa siêu thị không có ai, lúc này mới mở cửa xuống.
Liêu Thuân kéo canh tay cô, cố ý hỏi: "Sợ nguời khác thấy? Em chê tôi sao?"
"Không phải..." Trần Huơng bị dọa, giọng nói run run: "Tôi, không có...Tôi sợ, sợ..."
Sợ cái gì, cô dĩ nhiên không dám nói, chỉ biết trong lòng rất hoảng, sợ bị nguời khác hiểu lầm, càng sợ...Nguời khác biết Liêu
Thuân đã làm chuyện đó với mình.
"Sợ cái gì?" Anh nhéo mật cô: "Có nguời hỏi em thì em bảo tôi là bạn trai em."
Trần Huơng bị dọa rồi, mơ hồ trừng mắt anh rồi chạy xuống.
Liêu Thuân ngồi ở trong xe, nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô, miệng anh vẫn treo nụ cuời.
Hiền lành, tính tình vừa ngoan vừa mềm, làm nguời khác muốn bắt nạt.