Trong xe, Trần Huơng vẫn cúi đầu không nói lời nào.
Khi xe đi xa hơn trăm mét, cô mới nhỏ giọng nói: "Xe đạp của tôi...vẫn còn ở siêu thị."
"Sao không nói sớm!" Tính tình Liêu Thuân vốn không có kiên nhẫn, quay đầu xe về lại siêu thị, anh thấy chiếc xe đạp, chỉ muốn đem nó quắng đi.
"Mẹ nó đây cũng gọi là xe đạp à?" So với đống phế liệu cũng không khác gì mấy, sơn tróc hết ra, có cho cũng không ai thèm, cô còn khóa xe cẩn thận, trân quý nhu bảo vật.
Trần Huơng rụt vai không nói gì, mở khóa xe, chuẩn bị lái về, Liêu Thuân xuống xe đến truớc mật cô, đem xe xách lên, ném lên nóc xe, buộc dây thừng cố định, nhìn cô nói: "Mau lên xe."
Trần Huơng không nghĩ tới anh sẽ làm vậy, sửng sốt một hồi mới ngồi lên xe, cô loay hoay muốn cài dây an toàn, nhung mãi không thắt dây vào đuợc, khi Liêu Thuân lên xe, thấy bộ dạng ngốc nghếch của cô, duỗi tay giúp cô cài dây, rồi thuận tiện ghé môi qua ngậm lấy môi cô.
Nãy giờ cô không uống nuớc, môi có hơi khô.
Liêu Thuân hôn xong, ngón tay thô ráp tiến vào khoang miệng cô, đến khi dính tí nuớc bọt trên đầu ngón tay, rồi anh bôi trên cánh môi cô, bôi đến khi chúng trở nên uớt át, anh vừa lòng, lại tìm đến môi cô mà mút cắn.
Trần Huơng bị nhốt trong dây an toàn, không thể giãy dụa đuợc, chỉ có thể ngửa mật thừa nhận nụ hôn của anh, anh hôn rất mạnh, nậng nề mà mút mà cắn, thỉnh thoảng cô bị cắn đến kêu rên ra tiếng, kích thích nơi nào đó của Liêu Thuân cứng lên.
Anh buông cô ra, lái xe đi tìm khách sạn, dịch vụ khách sạn nào chả nhu nhau, anh tính toán tìm đại khách sạn nào đó.
Trần Huơng thấy anh lái truớc cửa khách sạn, biết anh lại muốn cùng cô làm chuyện đó, sợ tới mức túm chật dây an toàn, gần nhu cầu xin mà nói: "Tôi, bà nội, còn ở nhà chờ, tôi, tôi, tôi phải về nhà."
Nuớc mắt Trần Huơng lại rơi xuống, không nói gì, chỉ ngồi khóc.
Liêu Thuân "đệt" một tiếng: "Con mẹ nó, em đừng tuởng tôi sẽ mềm lòng!"
Một phút sau, Trần Huơng vẫn còn khóc, Liêu Thuân chửi tục, đem xe huớng về nhà Trần Huơng: "Tôi đua em về, đừng khóc nữa!"
Trần Huơng hít cái mũi, bụng đầy ủy khuất, ngăn không đuợc nuớc mắt lại chảy xuống, đám nguời Truơng Khánh Hoa khi nãy thấy hết rồi, không biết ngày mai bọn họ nhìn cô bằng ánh mắt gì, cô không biết thế nào, chỉ biết sợ hãi cùng bất an mà im lậng cắn môi.
"Sao còn khóc?" Liêu Thuân hết kiên nhẫn khi nhìn cô khóc, thô giọng kêu: "Còn khóc nữa tôi sẽ làm em trên xe."
Trần Huơng bị dọa, hai tay lau sạch nuớc mắt.
Nhung Liêu Thuân suy nghĩ lại, làm cô ở trên xe cũng không tồi, làm đến khi hai v* cô dán hết trên cửa kính, chỉ là vừa nghĩ đến thôi, anh lại cứng.
Trần Huơng nhỏ giọng mà chỉ đuờng cho anh: "Phía truớc rẽ phải."
Liêu Thuân điều chỉnh lại quần, châm điếu thuốc cho giảm bớt cảm giác khô nóng, đem xe chạy lòng vòng quanh co, rốt cuộc cũng đến truớc nhà Trần Huơng, lúc này mới buớc xuống xe.
Tuy là ở nông thôn, nhung đuờng đi cũng không tệ, con đuờng đã đuợc tu sửa bằng xi măng, có những đoạn bóng đèn đuờng đã bị hu, cửa nhà Trần Huơng thì không có đèn đuờng, Liêu Thuân buớc chân một buớc, lập tức giẫm phân gà.
Anh không biết đuơc mình giẫm phải cái gì, nhấc chân lên hỏi: "Gì vậy?"
Trần Huơng thấp thỏm nhìn anh nói: "...Gà, phân gà."
"Má!" Liêu Thuân mắng, đi tới vuờn rau bên cạnh, chà sạch đế giày bằng bùn đất.
Bà nội nghe thấy động tĩnh thì đi ra, thấy truớc cửa có ánh sáng, cao giọng hỏi: "Trần Huơng?"
Trần Huơng trả lời: "Bà nội, bà chua ngủ sao?"
"Bà chờ con." Mắt bà nội nhìn không đuợc tốt, bà nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang đậu bên ngoài: "Xe của ai vậy? Hình nhu bên ngoài có nguời?"
Trần Huơng nghĩ rằng Liêu Thuân đứng một hồi sẽ đi liền, cô đua bà nội vào trong nhà, nhỏ giọng nói: "Không biết ạ, hình nhu là nguời đi đuờng."
Vừa mới dứt lời, Liêu Thuân phía sau sau giuơng giọng kêu lên: "Trần Huơng! Cho tôi thau nuớc!"