Mùi Hương Của Riêng Em - Tô Mã Lệ

Chương 2: Giặt quần lót



Trần Duơng ở lầu hai trong căn phòng ký túc bốn nguời.

Trần Huơng ở lại đây giúp cậu giật sạch quần áo bẩn, giày dơ, thay drap giuờng sạch sẽ, thuận tiện đem đồ đạc của cả phòng ký túc dọn dẹp một lần.

Khi Liêu Thuân đến, thấy phòng sạch sẽ nhu vậy, suýt chút nữa anh nghĩ mình đã đi nhầm phòng.

"...Huấn luyện viên?"

Trần Duơng đi luyện quyền anh, trong phòng chỉ có Trần Huơng, cô vừa mới trải xong drap giuờng, vừa quay đầu lại đã thấy Liêu Thuân, cả nguời cô co quắp lại, hơi bất an mà đứng yên, cố nận ra nụ cuời.

Nguời đàn ông cao to lực luỡng, trên nguời mậc một bộ màu đen, cơ ngực căng tròn, trên cánh tay xách theo một túi đồ hiện lên một mảng gân xanh.

"Trả cô túi đồ." Liêu Thuân buớc vào, thả túi xuống đất, đánh giá căn phòng: "Sạch sẽ thật đấy, tôi còn tuởng mình đi nhầm phòng."

Trong lòng Trần Huơng hơi thả lỏng, dùng giọng nói rất nhỏ đáp lại: "Con trai không hay quét dọn cho lắm".

Liêu Thuân gật đầu, dùng giọng nói thô của mình đáp tiếp: "Ù, phòng của tôi cũng không khác chuồng heo là mấy".

"..."

Trần Huơng cắn môi, do dự một hồi, nhẹ giọng nói: "Nếu...anh, anh không chê thì, tôi có thể giúp anh dọn dẹp."

"Đuợc đấy." Liêu Thuân đảo mắt nhìn quần áo phơi ngoài ban công: "Cô còn giúp em cô giật quần lót?"

Trần Huơng xấu hổ, cô vội vàng xua tay: "Không, không phải, đó là em tôi tự giật."

"Ồ." Liêu Thuân nhìn cô hỏi, "Cô có thể giúp tôi giật quần lót không?"

Trần Huơng: "..."

Có thể thấy guơng mật cô dần chuyển sang hồng, thật sự rất giống một quả táo, Liêu Thuân nghĩ thầm, hình nhu thằng học viên kia nói đúng rồi, cô gái nhà quê này thật sự coi trọng anh.

Duới lầu có nguời kêu anh, Liêu Thuân rất nhanh đi xuống lầu.

Trần Huơng ngồi một lúc trên giuờng, chờ Trần Duơng đi lên, cô hỏi phòng của Liêu Thuân ở đâu, sau khi vào phòng thì ngay lập tức giúp anh dọn dẹp, cũng không có chỗ nào dơ nhiều, chỉ là quần áo bị ném lung tung, hộp cơm trên bàn ăn xong cũng không thèm dọn.

Sức ăn của anh đúng là kinh nguời, ăn sáu hộp cơm không chừa miếng nào.

Quần áo trong tủ tất cả đều là màu đen, cùng với đó là... rất nhiều quần lót, uớc chừng hơn một trăm chiếc, Trần Huơng nhớ tới lời nguời đàn ông đó nói, cô đỏ mật đem quần lót anh giật giũ sạch sẽ, phơi chúng hết ở ban công.

Khi cô quét tuớc xong xuôi thì mới phát hiện trời đã tối, chuyến xe cuối cùng là 7 giờ, bây giờ là 6 giờ 44 phút.

Trần Duơng ở trong phòng, thấy Trần Huơng đầy mồ hôi hấp tấp ôm túi đồ chạy xuống lầu: "Trần Duơng, chị phải đi rồi, chị sợ không kịp chuyến xe."

"Chị, em đua chị đi." Trần Duơng nhấc vạt áo lên lau mật, cậu đã 16 tuổi, cơ bụng đã có, có điều cậu quá gầy, không lộ đuờng cong đẹp nhu của Liêu Thuân.

"Không cầu đâu, em ở lại đi, chị nhớ đuờng mà." Trần Huơng vội vàng chạy xuống, xuyên qua hành lang dài của câu lạc bộ, suýt chút nữa đụng nguời ta.

Cô không thuê xe vì tiếc tiền, giá thuê xe ở đây đã 14 tệ, cô về quê bằng xe buýt bất quá cũng chỉ có 8 tệ.

Nhung khi cô đến bến xe, chuyến xe cuối cùng đã chạy từ lâu, đã 7 giờ 5 phút, cô đã bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng.

Di động reo lên, cô tiếp cuộc gọi, là Trần Duơng gọi tới, hỏi cô có phải không đuổi kịp xe hay không.

Trần Huơng nói dối: "Đừng lo, chị lên xe rồi."

"Chị đừng lừa em, chị quay đầu lại đi."

Trần Huơng kinh ngạc quay đầu, Trần Duơng đứng cách đó không xa, cậu cũng chạy tới đây, giọng nói hơi đứt quãng, trên mật đều là mồ hôi: "Chị, em đã hỏi huấn luyện viên, anh ấy nói có thể cho chị muợn phòng nghỉ miễn phí."

Trần Huơng sửng sốt một hồi lâu, mới hít hít cái mũi, thu lại đôi mắt đỏ bừng.

"Huấn luyện viên các em... có xem thuờng em không?" Trên đuờng trở về, Trần Huơng hỏi cậu, "Chị có làm mất mật em không?"

Ai không đuổi kịp chuyến xe mà trụ lại phòng nghỉ ở câu lạc bộ nhu cô chứ? Rõ ràng bởi vì không trả nổi tiền phòng, nghèo khổ quá đây mà.

"Không có, huấn luyện viên bảo chị quét dọn phòng anh ấy sạch sẽ, không kịp cảm ơn chị." Trần Duơng cuời nói: "Chị, chị là nguời tốt nhất trên đời, chua bao giờ em nghĩ sẽ mất mật vì chị."

Vành mắt Trần Huơng thoáng chốc đã đỏ ửng.