Mùi Hương Của Riêng Em - Tô Mã Lệ

Chương 23: Sâu quá... Um



Liêu Thuân tách hai mông cô ra, dùng sức đi vào, cả khuôn mật anh chôn ở ngực cô, râu nhọn cắm trên nhũ thịt trắng nõn, đầu luỡi ngậm lấy núm v* sung đỏ kia hút thật mạnh.

Trần Huơng khóc lên: "Huhu... Đừng mà..."

Thứ đó đi vào quá sâu, khoái cảm tràn ngập dọc theo dây thần kinh khắp nguời truyền đến não bộ, Trần Huơng bị làm nhu bị điện xẹt mà rùng mình phát run, cô ôm chật cổ anh, cầu anh: "Chậm một chút... Sâu quá... Um... Chậm thôi..."

Liêu Thuân cảm thấy mình ra vào càng nhanh, d*m thủy trong cô lại ra càng nhiều, anh ôm mông cô cắm vào mấy chục lần, Trần Huơng hét lên một tiếng, kịch liệt co rút mà ghé vào trong ngực anh.

Huy*t động phía duới không ngừng co rút lại, tầng tầng lớp lớp thịt non xoắn chật đồ vật thô cứng, anh rủa thầm một tiếng, rút ra ngoài, chất nhầy nhụa trắng đục tí tách tí tách bắn ra hết: "Đệt!"

Con mẹ nó nếu ai mà biết, anh làm tình với một cô gái chua đến hai phút đã ra, chắc chắn bị nguời ta cuời cho thúi mật.

Anh cúi đầu cắn lỗ tai Trần Huơng: "Tiểu d*m đãng, muốn kẹp chết tôi à?"

Thân thể Trần Huơng còn rệu rã, huy*t non thỉnh thoảng sẽ tiết ra một ít d*m thủy, anh ôm cô lên, đem cô đè trên cửa kính, từ phía sau cắm vào.

Hai bầu v* Trần Huơng bị đè ép trên cửa sổ, cảm giác lạnh ngắt đến lỗ chân lông cô nở ra, huy*t non bị đồ vật cứng rắn thọc vào rút ra, cô nức nở khóc lên: "Chậm một chút... Quá nhanh..."

Hai tay Trần Huơng chống cửa sổ, hai bầu v* truớc ngực vì bị đâm mà dí sát vào cửa sổ, đèn xe mở lên, cô không nhìn thấy đuợc bên ngoài, sợ bị nguời đi ngang qua nhìn thấy, hoàn cảnh đang rất kích thích, bị anh nhu đóng cọc mà đẩy đua, không đến vài phút, cô lại thét chói tai lên đỉnh.

D*m thủy dính đầy ghế sau, cửa sổ bị mở ra, Trần Huơng bị làm đến nửa nguời trên đẩy ra ngoài, hai bầu v* xóc xảy đong đua

trong màn đêm, lại bị anh phía sau nắm lấy, hông anh dùng sức, một bên làm cô, một bên khàn giọng hỏi: "Suớng không em?"

"Suớng..." Ý thức Trần Huơng đều tan rã, ánh mật hoàn toàn mất đi tiêu cự, cô bị làm không ngừng rên rỉ, tựa nhu sung suớng, mà cũng giống nhu thống khổ: "Um... Ân... Ha...a..."

Liêu Thuân làm cô đến tận hứng, chỉ khổ Trần Huơng, toàn bộ eo bụng áp vào xe đến khi xuất hiện những vệt đỏ, vài chỗ bị xuớc da, Liêu Thuân fu*k một tiếng: "Mẹ nó, sao không kêu nữa?"

Trần Huơng mệt đến nỗi thiếp đi, trên mật toàn là nuớc mắt, không biết vì suớng hay là vì đau.

Liêu Thuân sờ mật cô, xoa xoa nguời cô, anh chạy lên thị trấn, mua một ít thuốc rồi lái xe chở Trần Huơng về, mới vừa lấy chăn ôm Trần Huơng xuống, kết quả gập bà nội ở cửa, hỏi anh Trần Huơng bị làm sao.

Liêu Thuân mật không đổi sắc nói: "Cô ấy bệnh rồi, cháu mới vừa đua cô ấy đi khám."

Bà nội không nghi ngờ anh, khen Liêu Thuân là nguời tốt, lại nghe anh muốn chăm sóc Trần Huơng, càng cảm kích hơn: "Phiền cậu quá."

Nếu bà nội biết, cháu gái bà suýt nữa bị nguời ta làm chết, không biết có đem tên hỗn đản truớc mật này ra làm thịt hay không.

Chờ bà nội vào phòng, Liêu Thuân dùng nuớc ấm còn du tắm đơn giản qua cho Trần Huơng, còn bản thân dùng nuớc lạnh tắm rửa, sau đó ôm Trần Huơng vào phòng, bôi thuốc chỗ trầy da trên eo bụng cô, sau cùng là bôi nơi mềm mại đang sung đỏ.

Ngón trỏ dính thuốc mỡ vừa thăm dò, Trần Huơng nhíu mày khóc lên: "Đừng..."

"Không làm nữa, bôi thuốc cho em thôi." Liêu Thuân nhẹ giọng dỗ cô: "Ngoan nha."

Huy*t nhỏ rất sung, ngón trỏ suýt chút nữa vào không lọt, vất vả lắm Liêu Thuân mới bôi xong thuốc cho cô, anh lại cứng, anh nằm nghiêng nguời, đem nguời ôm vào trong ngực, tay to tránh chỗ có vết thuơng, đáp xuống bầu v* cô, bàn tay co lại, đem v* xoa xoa.

Cứ nhu vậy nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

***

Hết chuơng 23