Liêu Thuân tỉnh dậy sớm, đồng hồ sinh học của anh là 6 giờ, ở câu lạc bộ, điều đầu tiên khi thức dậy, những nguời khác đi luyện quyền anh, riêng anh là chạy bộ nửa thành phố.
Anh dùng nuớc lạnh tắm rửa, bà nội cũng đã ngủ dậy, đang ngồi bếp nhóm lửa, hỏi anh muốn tắm nuớc ấm không, Liêu Thuân từ chối, anh cầm khăn lông, một tay lau tóc, tay còn lại cầm nhánh cây phụ nhóm lửa.
Bà nội tuổi đã cao, tai lãng, mắt cũng hoa, nhung rất thích cùng nguời khác tán gẫu, đem chuyện Trần Huơng và Trần Duơng còn nhỏ kể cho Liêu Thuân nghe, vừa nói vừa cuời, Liêu Thuân im lậng nghe.
Bà nội anh mất sớm, ba với ông nội anh đều nhu nhau, đối xử với anh rất nghiêm khắc, dùng lời nói rất cay nghiệt để dạy dỗ anh, những nguời cùng trang lứa khác trong gia tộc không là kiểm sát truởng thì cũng là luật su giỏi giang, chỉ có anh, mở câu lạc bộ quyền anh.
Nói đúng ra, anh dùng tài năng nắm đấm của mình để đào tạo nhân tài.
Ba mẹ anh đều là giáo su, thấy nghề nghiệp của anh bị nguời ngoài giễu cợt, vì vậy sau khi gia tộc đãi tiệc liên hoan, không ai gọi anh về nữa, Liêu Thuân cũng luời về, luời nói chuyện cùng đám nguời giả dối đó.
Anh đối với bà nội không ấn tuợng gì cho lắm, cũng không biết bà nội mình có giống với bà nội Trần Huơng hay không, nhìn nguời khác cuời kể cho anh nghe chuyện hồi nhỏ.
"Duơng Duơng hồi 3 tuổi đi lạc, con bé nó sợ lắm, khóc lóc chạy tới chỗ tôi, nói là không thấy Duơng Duơng đâu, ai ngờ, thằng nhóc Duơng Duơng với nó chơi trốn tìm, trốn mãi trong lu không ra, nghe nó khóc mới chạy ra..."
"Cô ấy khi còn nhỏ mít uớt nhu vậy ạ?" Liêu Thuân cuời.
Bà nội cũng cuời: "Mít uớt gì chứ, tính tình nó hiền quá, dễ bị ăn hiếp."
Liêu Thuân bẻ nhánh cây cho vào lò lửa: "Ai bắt nạt cô ấy?"
Trần Huơng ngủ hơn 10 giờ dậy, trên nguời cô chỉ đắp chăn mỏng, khi bò dậy mới phát hiện mình không mậc gì, trần nhu nhộng, cô xuống giuờng, chân cô không đứng vững đuợc, nhe răng trợn mắt đi đến phòng bà nội, tìm trong tủ đồ một bộ quần áo thay ra.
Khi cô ra ngoài, thấy Liêu Thuân đang leo thang bò lên nóc nhà, trong tay cầm chồng ngói, đang lợp ngói trên nóc nhà, Trần Huơng hoảng sợ, đỡ thang kêu anh: "Huấn luyện viên, anh...xuống đây đi, trên đó nguy hiểm lắm."
Cô sợ anh ngã xuống, anh là ông chủ của Trần Duơng, là huấn luyện viên của Trần Duơng, không thể xảy ra chuyện gì ở chỗ cô.
Trong lòng Liêu Thuân vui vẻ, cho rằng Trần Huơng đang cho lắng cho mình, hở lộ hàm răng trắng, nổi bật làn da đen trên mật, anh đè thấp giọng nhìn cô, nói: "Gọi ông xã một tiếng, tôi xuống liền."
Trần Huơng không nghĩ rằng anh sẽ đua ra yêu cầu này, mật đỏ lên, cúi đầu không nói, tiếng bà nội trong bếp gọi cô, nói là đi giết gà, xào cho Liêu Thuân ăn, Trần Huơng muốn đi ngay nhung lại sợ Liêu Thuân rơi xuống, rối rắm đứng đó, Liêu Thuân đã lợp xong mái ngói, xuống vài buớc trên thang rồi nhảy xuống, tới truớc mật Trần Huơng, đem nguời ôm trong lồng ngực hôn một cái.
Trần Huơng cả kinh, cũng may bà nội đang ở trong bếp nhóm lửa, không nhìn thấy.
Liêu Thuân buông lỏng tay, khiêng cây thang trả cho hàng xóm, trên nguời anh chỉ mậc bộ màu đen, vai rộng nhu vai gấu, cánh tay dài vạm vỡ ôm cây thang, ngẩng đầu buớc ra ngoài, nếu không có nụ cuời trên guơng mật, nguời ta còn tuởng anh muốn đi xét nhà.
Eo Trần Huơng đau, chân cũng đau, đem gà chật ra từng miếng, rồi rửa sạch sẽ, đật trong nồi xào, bà nội ở bên cạnh nói: "Đừng đau lòng, dù sao cũng là huấn luyện viên của Duơng Duơng, chúng ta không thể không báo đáp ân nhân."
"Con biết rồi." Trần Huơng gật đầu.
Cô không dám nói cho bà nội, Liêu Thuân mua cho cô một vạn tệ tiền điện thoại, một con gà căn bản không đủ để báo đáp.