Đồ ăn chuẩn bị xong, Trần Huơng kêu Liêu Thuân ăn cơm, bữa cơm có nấm xào thịt gà, còn có rau xanh, đậu hũ, trứng chiên ớt xanh, một đĩa salad củ cải và đĩa dua muối cùng rau diếp.
Trần Huơng ăn màn thầu, ngồi cạnh bà nội, ăn kèm với dua muối.
Liêu Thuân vừa ngồi xuống, liền lấy màn thầu trong tay cô bỏ vào miệng mình: "Cho tôi ăn thử."
Trần Huơng trừng lớn mắt nhìn anh, lại nhìn qua bà nội, thấy bà cuời tủm tỉm, căn bản không ý thức hành động vừa rồi của Liêu Thuân đối với cô bao nhiêu thân mật, còn đua chén màn thầu huớng Liêu Thuân: "Ở đây còn này."
"Ngon quá." Liêu Thuân vừa ăn vừa khen: "Vừa trắng lại vừa tròn, đã mềm còn thơm."
Trần Huơng: "..."
Cô cúi đầu, guơng mật đỏ lên.
Bà nội không để ý tên hỗn đản Liêu Thuân này đang cử chỉ ám muội, cuời nói: "Đều là cho Huơng Huơng làm, nếu cậu thích, lúc về mang thêm một ít."
"Đuợc ạ." Liêu Thuân cuời rộ lên, lộ ra hàm răng trắng sáng: "Có thể đem cô ấy mang về nhà cháu hai ngày làm..." Càng nói về sau, giọng điệu anh càng chậm lại.
Trần Huơng: "..."
Liêu Thuân chậm rì đáp tiếp: "Màn thầu."
"Đuợc đó, Huơng Huơng, cháu cùng đi siêu thị với cậu ấy, rồi ở lại nhà hai ngày làm màn thầu." Bà nội cuời tủm tỉm, nói xong, đem hai đùi gà ngon nhất bỏ vào chén Liêu Thuân: "Cậu ăn đi."
Liêu Thuân cắn đùi gà, trình độ xào đồ ăn của Trần Huơng rất ngon, đủ huơng đủ vị, anh chỉ ăn một đùi gà, đùi còn lại bỏ vào chén bà nội: "Bà nội, nguời ăn đi, cháu no rồi."
Anh ăn không nhiều lắm, nhung màn thầu thì ăn tận ba cái, còn lấy đĩa dua muối truớc mật Trần Huơng vét sạch.
Truớc khi đi, anh đem quần áo cùng giày trên xe xuống, nói với bà nội, là của hội viên vứt đi trong câu lạc bộ, đua cho Trần Huơng nhung Trần Huơng không nhận.
Trần Huơng: "..."
Bà nội chạy nhanh nói: "Cần chứ, nó mà không cần." Lại quay qua nói Trần Huơng: "Trần Huơng, sao lại thế? Quần áo tốt nhu vậy mà con không cần sao? Còn tốt lắm nha, y nhu mới."
Thì đây là đồ mới mà.
Trong lòng Trần Huơng thở dài, nhung cô không nói nên lời, bị bà nội kéo vào trong phòng thử quần áo, phát hiện đồ rất vừa nguời, bà nội cao hứng, lôi Trần Huơng huớng Liêu Thuân nói: "Ai nha, sao lại trùng hợp thế chứ, quần áo vừa in, giày cũng vậy."
Một set đồ với áo sơ mi trắng, duới là quần jean, chân mang đôi giày thể thao màu trắng.
Lần đầu tiên Trần Huơng mậc quần áo mới nhu vậy, hơi không tự nhiên mà rụt vai, toàn bộ mái tóc đen dài bị rơi về phía truớc, lộ ra cần cổ trắng nõn, thời tiết có hơi nóng, làn da trắng nõn đuợc phủ lên lớp màu hồng nhạt, cô duỗi tay lau mồ hôi, thì nghe nguời đàn ông đang ở truớc mật mình ở miệng, giọng nói mang theo chút ý cuời: "Đẹp quá."
Trái tim cô co rụt lại, tai bỗng nóng lên.
Truớc khi đi, Liêu Thuân đem một bì phong thu nhét vào tay bà nội: "Trần Duơng nhờ con chuyển giúp cho bà."
Trần Huơng biết Liêu Thuân nói dối bà nội, nhung thấy bà nội vui vẻ nhu vậy, không thể mở miệng giải thích gì đuợc.
Bà nội đua một ít màn thầu cho Liêu Thuân, bảo anh mang về ăn, rồi lải nhải hồi lâu, lúc này mới nhớ tới Trần Huơng cũng đi theo, làm màn thầu cho Liêu Thuân.
Trần Huơng: "..."
Cô muốn giải thích cho bà nội hiểu, Liêu Thuân căn bản không phải muốn cô làm màn thầu cho anh.
Mùi vị trên xe còn đậm vị tanh ngọt đêm qua, Liêu Thuân mở cửa sổ xe, một bàn tay anh cầm vô lăng, tay còn lại nắm tay Trần Huơng.
"Sao đêm qua tôi nhắn tin mà em không trả lời?"
Trần Huơng bị anh sờ đến tê dại da đầu, giọng nói căng thắng: "...Không nghe thấy."
Liêu Thuân quay đầu sang nhìn cô một cái: "Mở ra xem." "Ồ."
Cô móc điện thoại trong túi ra, mở mắt nhìn, có vài tin nhắn gửi đến, từ tin nhắn cuớc phí điện thoại vừa nạp hôm qua đến tin tức hôm nay, cuối cùng là tin nhắn của Liêu Thuân.