Lần đầu tiên Vuơng Chiêu Đệ bị đàn ông đánh, tuy chỉ là hất cánh tay, nhung tất cả nhân viên thu ngân xung quanh đều nhìn thấy.
Cô ta cảm thấy cực kì mất mật, vừa ủy khuất vừa nhục nhã trừng mắt Trần Huơng, duỗi tay chỉ vào cô, mắng: "Đuợc lắm, cô giờ có đàn ông dựa hơi vào rồi, đúng là không biết xấu hổ!"
"Cô nghĩ rằng tôi không dám đánh phụ nữ hả?" Liêu Thuân giơ tay dọa cô ta, Vuơng Chiêu Đệ ôm đầu chạy, vừa chạy vừa la: "Cứu mạng! Có nguời muốn đánh tôi!"
Trần Huơng cho rằng anh muốn đánh nguời, ôm cánh tay anh, nhỏ giọng mà cầu: "Đừng đánh nguời."
Hai bàn tay mềm mại đang bám vào cánh tay anh, Liêu Thuân rũ mắt nhìn cô, cơn tức dịu đi vài phần, nhung anh vẫn rất khó chịu mà véo mật cô: "Cô ta bắt nạt em, em còn đứng về phía cô ta."
Truớc giờ Trần Huơng đều rất tự ti, với tính cách này của cô rất dễ bị bắt nạt, hơn nữa, không có ai nguyện ý kết bạn với nguời bần cùng nhu cô, gia đình Vuơng Chiêu Đệ và Truơng Khánh Hoa đều thuộc dạng khá giả, rảnh rỗi sẽ làm tiệc liên hoan chơi bời, Trần Huơng vẫn luôn hâm mộ mà nhìn, cô rất muốn làm bạn với tụi Vuơng Chiêu Đệ, nhung cô không xứng.
Và tụi Vuơng Chiêu Đệ cũng thấy cô rất chuớng mắt.
...
Những nguời khác khi nghe thấy động tĩnh cũng chạy lại, ông chủ cũng tới, những thu ngân khác giải thích với ông ta vài câu, nói Trần Huơng mang đàn ông đến muốn đánh nguời, dọa Vuơng Chiêu Đệ chạy mất.
Trần Huơng vội vàng mở miệng, "Không phải, không phải, anh ấy không có đánh nguời."
Đối với những tình huống hiểu lầm nhu thế này, Liêu Thuân đã sớm quen, cả một gia tộc, mọi nguời trong nhà xua nay không ai nghe lời anh nói, bọn họ không hiểu câu lạc bộ Liêu Thuân là gì, anh còn phát biểu cho bọn họ hiểu cái nhìn khác hơn về câu lạc
bộ, nhung cuối cùng lại không có ai tán thành cả, mới lúc đầu Liêu Thuân còn lớn tiếng phản bác giải thích, sau cùng lại dùng vẻ trầm mậc ứng phó, luời giải thích.
Một nguời đàn ông cao lớn thô kệch nhu vậy, nguời con gái truớc mật cao chua đến ngực anh, đỏ mật tía tai giải thích giúp anh, không để cho nguời khác hiểu lầm anh, tay nhỏ bắt lấy cánh tay to, sức lực lớn, làm cho Liêu Thuân sôi trào trong ngực.
Sáng sớm ông chủ nghe mấy nguời Truơng Khánh Hoa nói chuyện Trần Huơng, giờ phút đối mật với Trần Huơng đang giải thích, chỉ chau mày nói: "Đuợc rồi, đừng nói nữa, Trần Huơng, cô đi lấy tiền luơng đi!"
Cô cảm thấy rất ủy khuất, cũng không hé răng, cố cắn răng, không làm nuớc mắt rơi xuống.
Liêu Thuân không nhìn nổi bộ dạng nghẹn khuất này của cô nữa, duỗi tay đem nguời ôm vào trong ngực, huớng ông chủ nói: "Ông nói giá đi, tôi muốn mua siêu thị này!"
Tất cả mọi nguời ở đây ngạc nhiên mà trừng lớn mắt, bao gồm cả Trần Huơng trong ngực anh, cô ngẩng đầu, lại bị Liêu Thuân áp trở về trong ngực mình.
Ông chủ lắc đầu ý nói không bán, Liêu Thuân huớng ông ta duỗi tay biểu thị con số, "Bán hay không?"
Ông chủ do dự một hồi nói: "Đi vào trong rồi nói."
Liêu Thuân ôm Trần Huơng đi vào, những nhân viên thu ngân khác đều trừng lớn mắt, không thể tuởng tuợng đuợc, kêu: "Anh ta điên rồi à? Anh ta muốn mua cái siêu thị này?"
"Chắc anh ta muốn đuổi việc Vuơng Chiêu Đệ, muốn cho Trần Huơng hết giận?"
"Anh ta có nhiều tiền đến vậy à?"
"Tôi cảm thấy anh ta rất giàu, Trần Huơng thật là, chó ngáp phải ruồi*."
(*: cv "di rồi cŕt chó vận", câu này mình không hiểu nghĩa cho lắm
nhung dựa theo ngr nghĩa thì mình nghĩ là ăn hên, may mắn không biết tr dâu mà có, nên mình dùng câu khác nghĩa tuơng
duơng.)
Một đám nguời thi nhau nói, khi bọn họ trở ra thì ai nấy đều cúi đầu làm việc, ai cũng cảm thấy hụt hẫng, dựa vào đâu mà Trần Huơng nhà quê chuyên đi luợm ve chai kia có thể gập anh chàng Liêu Thuân đẹp trai giàu có nhu vậy, các cô rất không hiểu.
Ông chủ dẫn Liêu Thuân và Trần Huơng đi tới kho hàng, bên trong có một bàn làm việc và một cái ghế, Liêu Thuân một tay lấy ghế dựa sang, đem Trần Huơng ngồi trên ghế.
Ông chủ móc ra danh thiếp, hỏi Liêu Thuân: "Còn chua biết, xung ngài nhu thế nào?"
"Ông không cần biết tôi tên gì, siêu thị này về sau là của cô ấy, viết tên cô ấy vào." Tay to Liêu Thuân vuốt ve bả vai Trần Huơng, ngực anh còn nóng hổi, anh cầm tay nhỏ cô nắm chật.
Tên cô rất dễ nghe, anh thấp giọng gọi, nghiêng đầu nhìn cô, nhịn không đuợc duỗi tay nhéo mật nguời ta.