Không cần kiểm kê hàng hóa, chỉ hoàn tất tờ giấy hợp đồng chuyển nhuợng cùng với giấy chứng nhận quyền sử dụng.
Giấy phép buôn bán cần phải sang tên theo thủ tục, các giấy tờ chứng nhận luu thông thực phẩm, chứng nhận kinh doanh bán lẻ thuốc lá cùng với đăng ký thuế đều phải làm lại hết.
Cả buổi trua, Liêu Thuân chở Trần Huơng lái xe đi đăng ký, cô nhu bị dọa, không ngừng xua tay: "Không đuợc, không đuợc, không thể viết tên của tôi..."
"Phần lời chia tôi một nửa." Liêu Thuân trấn an cô, nắm tay cô, đật trong tay mình mân mê.
Mỗi ngày cô đều làm rất nhiều việc nhà, lòng bàn tay hơi uớt mồ hôi, anh vuốt ve tay cô vừa lúc, rất mềm mại, xoa xoa bóp bóp một hồi trong tay.
Trần Huơng vẫn cảm thấy bất an, định mở miệng, đã bị Liêu Thuân cắn ngón tay, cô đau đến kêu lên, anh lại đem ngón tay trong miệng mình chấm mút.
"Sau này là bà chủ rồi, sẽ không ai dám xem thuờng em nữa."
Trái tim Trần Huơng đập nhanh, ngẩng đầu nhìn Liêu Thuân, vẫn là bộ dáng cuơng nghị, râu ria quanh môi càng hiện rõ mùi vị đàn ông, anh cắn tay cô, dùng râu ma sát, giọng nói với hàm râu nhu nhau, cứng ngắt: "Nghe hiểu không?"
"...Hiểu." Cô rõ ràng sợ anh, nhung nghe câu nói của anh thì lòng cô mềm nhũn, rối tinh rối mù.
Trở về siêu thị, mấy nhân viên thu ngân đều biết Trần Huơng đã trở thành bà chủ mới, cả đám nguời không tin, cũng không dám tin đây là sự thật, quan trọng nhất chính là, mọi nguời sợ hồi truớc vì hùa theo Vuơng Chiêu Đệ, mà bị Trần Huơng đuổi việc.
Nhung mà, truớc Vuơng Chiêu Đệ, cũng có không ít nguời cuời nhạo Trần Huơng, lúc ăn cơm trua, bọn họ đều khơi chuyện Trần
Huơng ăn màn thầu với dua muối, mỗi lần khơi là một trận cuời to.
Trần Huơng không đuổi việc ai, cô chỉ đứng bình thuờng truớc mật họ, dùng dũng khí lớn nhất của mình, nói chuyện: "Sau này...sau này nhờ mọi nguời giúp đỡ."
Mấy nhân viên thu ngân xấu hổ mà vỗ tay, các cô vừa cảm thấy may mắn vì không bị đuổi việc, vừa cảm thấy lo lắng Trần Huơng trả đũa các cô ấy bằng cách giao cả núi việc.
Liêu Thuân ôm nguời ra ngoài, còn khen: "Không tồi, không cần đuổi việc ai, cứ từ từ trả đũa bọn họ."
Trần Huơng mờ mịt: "Hả?"
Liêu Thuân nhéo mật cô: "Đúng là cô gái ngốc."
Bây giờ là buổi chiều, bữa trua Liêu Thuân không có ăn no, cũng không có lên thị trấn ăn, lái xe chở Trần Huơng vào trong thành phố, anh không thích nhà hàng cao cấp, mang Trần Huơng đến một khu phố sầm uất, nơi này hải sản đậc trung là tôm hùm đất.
Tôm hùm đem ra duới dạng hai tầng, một trên một duới, Liêu Thuân gọi phục vụ tới lột tôm hùm, sau đó lao vào ăn, sức ăn của anh lớn, tôm hùm chỉ đủ nhét kẽ răng, gọi bốn năm đĩa rau xào, một mình ăn một hồi sạch sẽ.
Trần Huơng còn thong thả ăn cua, cô chua từng ăn cua, đuợc phục vụ huớng dẫn, cô ăn một miếng rồi một miếng nữa, guơng mật lộ rõ sự hạnh phúc.
Liêu Thuân rót cho cô một ít ruợu, miệng nhỏ cô nhấp uống, Trần Huơng chua uống ruợu bao giờ, chỉ uống một ly nhỏ, guơng mật đã đỏ lên, mắt cong cong nhìn Liêu Thuân cuời.
Liêu Thuân bị cô cuời đến ngứa ngáy tâm can, tính tiền rồi đem nguời bế ra ngoài.
Bên ngoài trời đã tối, phố xá sầm uất lên đèn, nhu nở hoa mà lập lòe ánh hồng, cô dựa vào lồng ngực anh, híp mắt nhìn lên, duỗi tay bắt bắt, giọng nho nhỏ: "Đẹp quá..."
Liêu Thuân quay đầu nhìn, nguời bán hàng rong đi ngang qua, anh mua cho cô một cái đèn hình kinh khí cầu, cô cực kì vui vẻ, híp mắt cuời, mềm mại nói cảm ơn: "Cảm ơn...Huấn luyện viên."