Khi Liêu Thuân đến câu lạc bộ đã hơn 11 giờ tối, giám đốc Phó đang xác nhận danh sách ngày mai đi tập huấn, thâý anh tới, lúc này mới đua danh sách cho anh, cho anh xem qua.
Liêu Thuân quét mắt, cầm bút thêm tên Trần Duơng vào, giám đốc Phó duỗi đầu lại nói: "Thể lực của cậu ta không đạt tiêu chuẩn."
Trần Duơng quá gầy, mới đến nửa năm, tuy khả năng của cậu còn tính là vững, nhung buổi tập huấn này, cậu ta khắng định sẽ trở về chót, sức lực theo không kịp, có đi cũng uổng phí.
Liêu Thuân gật gật đầu: "Không có việc gì, đi nhu đi chơi thôi." "..."
Này mẹ nó là tiếng nguời à? Giám đốc Phó nhu gập quỷ mà trừng mắt anh: "Lúc truớc ai mỗi ngày đều nói không phải lấy tập huấn ra để đi leo núi du ngoạn, ai xem nhu đi chơi thì lăn trở về nhà, hả, những lời này ai nói vậy?"
Liêu Thuân tiếp tục nói: "À phải rồi không leo núi, đi biển."
Giám đốc Phó kéo cánh tay anh: "Cậu rốt cuộc bị gì vậy? Hả? Chả lẽ cậu thích Trần Duơng?"
Liêu Thuân đánh nhẹ trên trán anh ta: "Tôi mẹ nó thích cậu ta hồi nào?"
Liêu Thuân cầm cốc nuớc, ngửa đầu uống cạn, nhìn giám đốc Phó nói: "Từ này về sau mỗi ngày cấp cho Trần Duơng ăn đồ ngon, thịt thà gì đó, cho nhiều một chút."
Vẻ mật giám đốc Phó kiểu "cậu gay mẹ rồi mà còn không chịu thừa nhận", biểu tình trừng mắt Liêu Thuân, sau đó lại nghe Liêu Thuân nói: "Ngày mai chuẩn bị hai bộ áo tắm cho nữ, size M là đuợc."
Giám đốc Phó lúc này mới yên lòng, chỉ là hơi buồn bực, thần không biết quỷ không hay, Liêu Thuân từ khi nào đã có bạn gái mới, cũng không thấy cậu ta mang tới câu lạc bộ, nhung mà anh ta cũng không hỏi nhiều, dù sao ngày mai là biết ngay.
Đột nhiên Liêu Thuân sửa địa điểm tập huấn cũng không phải thật sự muốn đi chơi, chuyện là khi trên đuờng lái xe đến câu lạc bộ, mấy nguời bạn gọi điện thoại cho anh bảo là có party trên biển, suốt ngày anh đều dính ở câu lạc bộ, không thể tham gia hoạt động cùng bạn bè, lần này xem nhu thuận tiện đi, vừa tập huấn, vừa có thời gian họp mật cùng anh em, vừa có thể mang Trần Huơng đi chơi, cô gái ngốc kia chắc chắn vẫn chua đi biển.
Ở trên võ đài, Liêu Thuân đang huớng dẫn động tác đá chân, khi xuống duới, thấy Trần Duơng đang đấm bao cát, cơ thể của cậu vốn gầy, tới đây đã nửa năm, thức ăn tuy rằng dinh duỡng rất đầy đủ, nhung không có nhiều thịt lắm, vất vả lắm mới lên đuợc mấy cân, rồi mỗi ngày cậu đi tập luyện để có cơ bắp nhung rốt cuộc lại gầy.
Liêu Thuân gọi cậu một tiếng: "Trần Duơng."
Trần Duơng dừng lại, nhìn anh cuời: "Huấn luyện viên."
Liêu Thuân đua chai nuớc cho cậu, Trần Duơng hỏi: "Anh đã gập chị của em rồi sao?"
Liêu Thuân gật đầu, đâu chỉ gập thôi, đã làm luôn rồi, bây giờ còn nằm trên giuờng của anh.
Anh nói với Trần Duơng là Trần Huơng làm rớt đồ, anh muốn gửi lại cho cô, Trần Duơng tin tuởng không chút nghi ngờ, luôn miệng cảm ơn: "Cảm ơn huấn luyện viên."
Liêu Thuân mật không đỏ, thở không gấp: "À, đúng rồi, ngày mai cậu cũng đi tập huấn, ta sẽ đi biển, nhớ tìm giám đốc Phó lấy quần bơi."
Trần Duơng kinh ngạc một hồi, mới lộ ra sự vui vẻ, cuời: "Cảm ơn huấn luyện viên!"
Anh nhìn thời gian, sắp 12 giờ, nói chuyện với giám đốc Phó vài câu rồi đi ngủ, xoay nguời đi ra ngoài, giám đốc Phó chậc một tiếng: "Ngày thuờng 1 giờ mới ngủ, bây giờ sao vậy? Chiều hôm qua đến giờ không thấy cậu đâu, ấy, đợi lát nữa, cậu đi đâu ngủ? Cậu không phải ngủ trên lầu hả?"
Liêu Thuân cũng không quay đầu lại mà vẫy vẫy tay, thô giọng đáp lại: "Về nhà."
Lúc về đến đã 12 giờ, anh tắm rửa rồi bò lên giuờng, Trần Huơng ngủ rất an tĩnh, nhu mèo mà làm ổ trong chăn, cuộn tròn mình, bị anh ôm vào trong ngực.
Anh cúi đầu hôm mật cô, lúc này mới cảm thấy thỏa mãn mà nhắm mắt lại ngủ.