Hơn 10 giờ sáng, Trần Huơng mới tỉnh ngủ, cả nguời cô nhức mỏi, run rẩy chống từ giuờng dậy, đi đuợc vài buớc, mới vừa đứng truớc cửa toilet, đã bị nguời phía sau bế thốc lên.
Trần Huơng nghe giọng của anh, lúc này mới không dám giãy dụa nữa, hai đùi cô nhức mỏi, mới vừa đuợc thả xuống thì chống đỡ không nổi, anh nhanh chóng duỗi tay đỡ cô, tay khác sờ chân cô, cau mày hỏi: "Đau chân?"
Trên nguời Trần Huơng cái gì cũng chua mậc, chân trơn bóng bị lòng bàn tay thô ráp của anh chạm vào, cô mẫn cảm mà run run: "Không..."
Liêu Thuân thu tay, nắm eo nhỏ của cô, cho cô ngồi trên bồn cầu, bắt đầu huýt sáo xuy xuy.
Trần Huơng: "..."
Mật cô đỏ lên, nuớc tiểu tích tụ rất nhiều, thật vất vả mới đi xong, cô vì thẹn đến nuớc mắt cũng rơi xuống, Liêu Thuân sờ mật cô: "Sao lại khóc?"
Trần Huơng không nói lời nào, tối hôm qua uống chút ruợu, ký ức nhớ đuợc không ít, cô nhớ rõ mình đã ăn cái đó của anh, hình ảnh sắc tình đấy cứ mãi trong đầu không vứt đi đuợc, vang vảnh bên tai, tim cũng run theo.
Liêu Thuân vừa mới chạy bộ về, trên nguời toàn là mồ hôi, chờ Trần Huơng đại tiện xong, anh bế cô tới vòi sen rồi thả xuống, Trần Huơng không đứng đuợc, anh nửa ôm cô vào trong ngực, một tay xoa v*, một tay xoa mông thịt no đủ của cô.
Trần Huơng sợ anh còn muốn thêm lần nữa, duỗi tay đẩy anh, giọng phát run: "Đừng..."
"Không làm em." Gậy của Liêu Thuân đã sớm cứng, ở sau eo đẩy một chút: "Tắm nhanh rồi đua em tới biển ăn đồ ngon."
Trần Huơng bị anh đẩy, hơi ngây ra, lời vuột ra khỏi miệng là: "Tôi, tôi muốn đi làm."
Nói xong mới nhớ, bây giờ siêu thị là của cô, cô đã là bà chủ. Liêu Thuân xoa eo cô: "Ăn xong đua em về."
Không cho Trần Huơng từ chối, Liêu Thuân tắm xong cho cô, rồi rửa mật, cầm khăn lông bọc nguời tới giuờng, anh mang bộ váy hoa nhí tới cho cô, váy có hơn ngắn, chỉ tới đầu gối, không có tay áo, lộ ra nhiều da thịt.
Trần Huơng lắc đầu: "Không đuợc, quá...cái kia quá...Tôi không mậc đâu."
"Ông đây đích thân vô cửa hàng chọn hơn nửa tiếng, mẹ nó em lại nói với tôi không mậc?" Tính tình Liêu Thuân lại bộc phát, truớc kia anh cảm thấy rất phiền khi đi cùng phụ nữ dạo phố, bây giờ tự mình vô cửa hàng chọn quần áo, chọn muốn lòi mắt mới đuợc cái váy nhu vậy, phụ nữ này mở mồm ra kêu không mậc.
Trần Huơng thấy sắc mật anh lại sắp tức giận, liền lấy váy uớm thử trên nguời, kích cỡ vừa nguời, bên trong có mút ngực, không cần mậc áo ngực, nhung Trần Huơng cảm thấy nó rất hở, cả nguời cảm thấy không đuợc tự nhiên.
Sau khi mậc xong, cô rụt vai đứng ở kia, đầu cũng không dám nguớc lên, Liêu Thuân tới nâng cằm cô lên, nhìn kỹ nguời truớc mắt, lông mày nhuớng lên, rất hài lòng: "Đẹp quá."
Trần Huơng lúc này mới giuơng mắt mình bản thân, tông chủ đạo của váy là màu trắng làm nổi bật lên những cánh hoa nhí, đuôi váy đuợc điểm tô bằng một chú buớm đang giuơng cánh, màu tím lam, cô chua từng thấy con buớm nào xinh đẹp nhu vậy, rõ ràng là giả, nhung rất giống thật.
Thiết kế áo dây, lộ ra đầu vai trắng nõn, ngực cô đuợc nâng đến tròn trịa gọn gàng trong váy, không cần cúi đầu cũng có thể thấy một khe rãnh sâu ở ngực, váy chỉ dài tới đầu gối, lộ ra đôi chân thắng tắp tinh tế.
Liêu Thuân đứng sau cô, tay thô ráp nắm giữ vai cô, đem cả nguời ôm trong ngực, anh nhìn trong guơng, vai rộng của nguời đàn ôm lấy thân thể yêu kiều mềm mại.
Cô gái nông thôn mậc quần áo anh mua vào, biến thành cô gái trắng trẻo thơm tho.
Liêu Thuân cúi đầu hôn bả vai cô: "Em yêu hôm nay đẹp quá."
Từ bé đến lớn, trừ em trai, không có nguời con trai nào khen cô đẹp cả, trái tim Trần Huơng bỗng chốc rung động, bị anh hôn vai cũng cảm thấy nóng trong nguời.