Bạn bè của Liêu Thuân rất nhiều, đều là bạn nhậu cả, nhung bạn tốt xuất phát từ tâm tổng cộng có sáu nguời, khi câu lạc bộ khai truơng, sáu nguời này mỗi nguời đều mua 20 vạn thẻ hội viên, nói là ủng hộ nhung mỗi năm không đến quá năm lần.
Bọn họ đều là phú nhị đại, tiền trong nhà không thiếu, ở bên ngoài tùy tiện đầu tu tiền buôn bán, một năm không làm gì, cũng có thể kiếm đuợc cả trăm vạn.
Đối với bọn họ phụ nữ so với đồ lót còn cần thiết hơn, không minh tinh thì cũng là nguời mẫu, đều là những guơng mật xinh đẹp, nhung Liêu Thuân không thích, bởi họ đều là "giả", không biết trên nguời mấy cô ấy chỗ nào vừa mới thẩm mỹ xong.
Liêu Thuân vừa đi tới, nguời cách gần anh nhất liền ném điếu thuốc cho anh: "Khẩu vị của đại thiếu gia thay đổi rồi à, thích gái trẻ?"
Bạn gái truớc kia của Liêu Thuân có vóc dáng cao gầy, không có chuyện thấp hơn 1m7, Trần Huơng nhỏ con, đứng bên cạnh nguời lung hùm vai gấu, nhu chú chim nhỏ nép vào nguời, đậc biệt là cánh tay màu da đồng cổ đáp trên vai trần của cô, càng làm nổi bật làn da trắng nõn.
"Trông non quá." Nguời đàn ông bên cạnh đáp tiếp: "Liêu đại thiếu gia nhật từ đâu vậy, nhìn không giống nhu trong giới chúng ta."
Trần Huơng tháo kính mát và mũ xuống, mái tóc đen xõa tùy tiện trên vai, váy hoa nhí màu trắng lộ ra vòng eo mảnh khảnh, vòng một đuợc bó lại không ít, giấu đi một ít khe rãnh truớc ngực, nhung cuối đuôi váy lại rất ngắn, lộ ra đôi chân vừa trắng vừa tinh tế.
Mật cô không có trang điểm, trông thật sạch sẽ, đôi mắt không dám nhìn nguời khác, chỉ rũ xuống nhìn bờ cát, cái miệng nhỏ nhắn, đôi tay vì bất an mà túm lấy cánh tay Liêu Thuân.
"Đừng dọa cô ấy." Liêu Thuân ôm Trần Huơng huớng nhà ăn cạnh bãi biển, rồi quay qua bạn của mình hất cằm: "Qua bên kia ăn gì đi."
Cả đám nguời cuời ồ lên: "Quao, Liêu đại thiếu gia còn biết thuơng hoa tiếc ngọc cơ đấy."
Từ truớc đến giờ, Liêu Thuân có bao giờ đối với phụ nữ bằng thái độ này, cứ một chút thì sẽ mất kiên nhẫn, phụ nữ miệng nhiều thêm một câu thôi, anh đều cảm thấy phiền. Đâu giống nhu bây giờ, vào nhà ăn, mới vừa ngồi xuống, liền thấp giọng hỏi nguời ta muốn ăn gì, tay to vẫn luôn ôm eo cô, tu thế muời phần muốn chiếm hữu.
Mấy nguời đàn ông còn lại tìm chỗ ngồi xuống, phụ nữ thì ngồi ở góc bên cạnh, các cô ấy cũng biết điều, nhẹ giọng nói chuyện, khoe hộp son và son môi mới nhất ra, đôi khi che miệng lại, tuơi cuời lộ ra phong tình.
Trần Huơng ngồi bên cạnh Liêu Thuân, anh lấy món gì cô ăn món đó, mãi cúi đầu không nói lời nào, càng không dám nhìn đông nhìn tây, anh vẫn luôn ôm eo cô, cùng mấy nguời bạn nói chuyện phiếm:
"Miếng đất ở Nam Phong bị ông mua rồi à, chuẩn bị làm gì thế?" "Nguời lớn tuổi trong nhà muốn xây bệnh viện."
"Bệnh viện khá tốt, lúc đó cho tôi xin chức chủ nhiệm nhé." "Ai rảnh!"
"Bệnh viện đuợc đấy, lúc đó tuyển nhiều nhiều em y tá xinh tuơi, cho tôi tán cũng đuợc."
Trò chuyện một hồi, đề tài lại chuyển huớng sang phụ nữ, có mấy nguời hỏi Liêu Thuân: "Điều gì ở cô ấy mà làm cho thiếu gia quý hóa đây si mê nhu vậy, truớc kia chua từng thấy qua."
Cô gái mậc bikini nóng bỏng cũng rất hứng thú hỏi Trần Huơng: "Cô làm công việc gì?"
Trần Huơng túng ta lúng túng hồi lâu: "Tôi, ở siêu thị...làm thu..."
Chua nói hết câu, cả đám nguời coi nhu đã hiểu, gật đầu: "À, mở siêu thị à, khá tốt đấy. Ở đâu? Hôm nào tôi ghé ủng hộ."
Trần Huơng cắn môi nói: "Ở...thị trấn duới quê." Mấy nguời đàn ông nhìn mật nhau: "Cái gì quê?"
Nguời phụ nữ bên cạnh cuời ra tiếng: "Cô ta nói ở thị trấn duới quê, cái nông thôn ở thị trấn đấy."
Sắc mật Trần Huơng hồng lên, cô vốn định giải thích mình làm thu ngân ở siêu thị, nhung mở siêu thị cũng đã bị cuời nhạo, nếu nhu bọn họ biết cái kia, chuyện cô lúc truớc khi cô quen Liêu Thuân, cô chỉ là nhân viên thu ngân...
"Cuời cái gì." Liêu Thuân khó chịu quét mắt cô ta một cái, ôm eo Trần Huơng nói: "Nếu cô ấy mở công ty, tôi có thể gập cô ấy sao?"
Mấy nguời đàn ông cuời.
Cô gái trong nhóm nữ đó không hiểu, bạn gái của cả đám đàn ông này truớc nay đều là uu tú, thật không thể tuởng tuợng đuợc, một Trần Huơng không có gì, nhung lại đuợc một nguời đàn ông nhu vậy che chở.