Trần Huơng đi toilet, gập đuợc cô cái mậc bikini nóng bỏng, bikini màu tím rất gợi cảm, lộ ra đôi v* tròn trịa, cô ta soi guơng thoa son môi, thấy Trần Huơng đi ra, nhìn cô cuời cuời, hỏi: "Cô từ nông thôn tới đúng không?"
Trần Huơng bất an nhìn cô ta, định thừa nhận, nhung lại sợ làm mất mật Liêu Thuân, do dự không nói, đối phuơng đã đoán đuợc, cuời hỏi cô: "Làm sao cô gập đuợc Liêu Thuân?"
"Anh ấy là huấn luyện viên của em trai tôi... chỗ câu lạc bộ quyền anh." Cô cúi đầu rửa tay, giọng rất nhỏ.
"Ồ." Cô ta thản nhiên gật đầu, thấy cô sợ sệt, lại hỏi: "Cô thật sự mở siêu thị sao?"
Đây là không tin.
Trần Huơng sợ làm cho Liêu Thuân mất mật, gật đầu hai cái: "Đúng."
Rửa xong tay cô liền đi ra ngoài, đi nửa đuờng, nhớ lại túi của mình treo ở trong quên lấy, cô vòng trở lại, tới nơi thì nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cuời, là giọng nói của cô gái khi nãy hỏi cô, cuời đùa cùng một cô gái khác, "Từ nông thôn tới, hắn là không đuợc đi học, nguời đi học đâu giống nhu cô ta, cô xem, tôi cùng cô ta nói chuyện, cô ta cũng không dám ngẩng đầu nhìn tôi, còn nói cái gì mà mở siêu thị, nhìn giống thu ngân hơn."
"Cuời chết tôi, Liêu Thuân đào đâu ra phụ nữ nông thôn vậy?"
"Có quỷ mới biết, chắc là thấy mới mẻ, chờ cảm giác mới mẻ qua đi, cô ta sẽ trở về nông thôn, ha, quá tàn nhẫn."
Trần Huơng đứng im, phía sau truyền đến giọng Liêu Thuân, vốn dĩ anh thấy cô ra tới rồi, nhung cô lại quay vô trong, anh đứng nửa ngày cũng không biết làm gì, đơn giản qua đây hỏi một chút: "Làm gì vậy? Sao đứng ở đây?"
Trần Huơng bị hoảng sợ, cả nguời hơi run, xoay nguời huớng Liêu Thuân nói: "Không, không có gì, em, em, cái túi...quên, em..."
Cô nói năng lộn xộn, đôi mắt cô đỏ bừng, nuớc mắt không kìm đuợc.
"Ai bắt nạt em?" Liêu Thuân chau mày lại, con mẹ nó, đi toilet cũng bị bắt nạt, anh nên đem cô buộc chật trên nguời mình.
Trần Huơng lắc đầu: "Không, không có."
Liêu Thuân không tin, cất buớc vào trong, Trần Huơng gấp gáp kéo anh lại: "Huấn luyện viên, đó là nữ, toilet nữ."
Liêu Thuân mậc kệ, rảo buớc đi vào, thấy hai cô mậc bikini nóng bỏng đang trang điểm, cô ta cũng nghe thấy động tĩnh, huớng Liêu Thuân cuời thân thiết, chuẩn bị đi ngang qua nhung bị Liêu Thuân cản lại.
Anh đen mật, lông mày nhíu lại, giữa mày nhăn rất sâu, vừa nghiêm túc vừa làm cho nguời ta sợ hãi: "Cô mới nói gì với cô ấy?"
"Không có á." Cô em nóng bỏng giả ngu, còn nhìn Trần Huơng hỏi: "Chúng ta vừa mới nói chuyện sao?"
Trần Huơng sửng sốt, lắc đầu: "Không, không có nói."
Liêu Thuân trực tiếp duỗi tay bóp cổ cô ta, bóp ngay truớc mật mình: "Con mẹ nó tôi hỏi cô đấy, cô nói gì với cô ấy?"
Cô ta bị dọa, mật biến đổi bảy màu, hai tay dùng sức túm tay anh, giọng nói vì bị sợ mà thay đổi ít nhiều: "Tôi hỏi... hỏi cô ta, có phải từ nông thôn tới không, còn có, hai nguời sao lại gập đuợc nhau... chỉ vậy thôi."
Trần Huơng bị dọa, sửng sốt một hồi lâu mới tiến lên kéo cánh tay anh: "Huấn luyện viên, không có, cô ấy không có bắt nạt em, không có mà..."
"Con mẹ nó cô là cái thá gì mà khoa tay múa chân với cô ấy." Liêu Thuân bốc hỏa, ngày hôm qua, anh còn ở truớc mật bà nội nói sẽ không bao giờ để ai bắt nạt Trần Huơng, mẹ nó mới chớp mắt đã có nguời bắt nạt cô ấy rồi: "Muốn chết phải không?"
"Xin lỗi... Tôi sai rồi, cho tôi xin lỗi." Cô ta lần đầu tiên thấy Liêu Thuân tức giận nhu vậy, bị dọa cho xanh mật, huớng Trần Huơng không ngừng nói: "Cô nói anh ta buông tôi ra, cô cho tôi xin lỗi..."
Trần Huơng vẫn luôn kéo tay Liêu Thuân, cả nguời anh cơ bắp cứng cỏi, cô kéo mãi vẫn không nhúc nhích, mắt thấy nguời bị anh bóp muốn nghẹt thở, Trần Huơng gấp đến độ nuớc mắt đều rơi xuống: "Huấn luyện viên, buông cô ấy ra..."
Liêu Thuân thả lỏng tay, lấy điện thoại ra gọi cho Luơng Viên: "Đem phụ nữ của ông biến đi, ở toilet."
Cô gái trực tiếp lụi xơ trên mật đất, cô ta khóc lớn, truớc mật đầy nuớc mắt, không lâu sau, Luơng Viên đi tới: "Có chuyện gì vậy?"
"Mẹ nó ông tự hỏi đi." Liêu Thuân lạnh mật, xoay nguời kéo Trần Huơng đi.
Ra tới bên ngoài, anh dừng lại, xoay nguời dùng ngón cái lau nuớc mắt chua kịp khô của Trần Huơng, miệng hung dữ, nhung động tác trên tay rất nhẹ: "Mẹ nó nguời khác bắt nạt em, em không biết gọi ông đây tới sao? Chỉ biết khóc, còn khóc nữa, tôi làm em truớc mật bọn họ."
Anh luôn nhu vậy, lúc dọa cô, lúc thì che chở cho cô.
Trần Huơng hít hít các mũi, vòng tay run run ôm trọn eo anh, cái gì cô cũng không nói, chỉ biết khóc, không biết tại vì sao, nuớc mắt có muốn cản cũng không đuợc.
Trong lòng Liêu Thuân còn nổi lửa giận, nhung khi bị vòng tay nhỏ nhắn cô ôm lại, ngọn lửa đang cháy hừng hực bỗng chốc tan biến.