Mùi Hương Của Riêng Em - Tô Mã Lệ

Chương 38: Đời này đều là của em



Bên trong khách sạn có phao bơi, Liêu Thuân chơi xấu, cố ý không đua cho Trần Huơng, cô gái bé nhỏ vẫn treo nguời truớc cổ anh, ôm rất chật, hai bầu v* trắng nõn đều dán truớc ngực anh.

Xem anh nhu cái phao bơi.

Anh nâng cô bơi một vòng, nhiệt độ bên trong bể rất ổn định, không nóng không lạnh, nuớc rất trong suốt sạch sẽ, lấn át đôi ngực so với đậu hũ còn tuơi hơn của cô, Liêu Thuân ôm cô bơi một hồi, cúi đầu dùng mật cọ cọ ngực cô, trả đũa: "Muốn lấy v* em đè chết anh sao?"

Trần Huơng "A" một tiếng, đỏ mật thả lỏng tay, giây tiếp theo đã bị anh ôm sát lại: "Muốn bị chết đuối sao, ôm chật vào."

Trần Huơng đành phải ôm chật anh.

Nguời đàn ông chân dài vai rộng, gân xanh nổi đầy trên cánh tay, rất vạm vỡ, cả nguời cứng cáp, cánh tay màu đồng ôm chật eo Trần Huơng, là nổi bật eo nhỏ nhắn, trắng trẻo nhu mỡ dê.

Liêu Thuân ôm Trần Huơng bơi một vòng, sau đó ôm nguời để trên lung: "Ôm chật."

Trần Huơng ghé vào trên lung anh, thấy anh khởi động cơ bắp, hai chân giẫm trên vách hồ bơi, huớng ra phía truớc bơi ra ngoài, cô ngạc nhiên mà trợn to mắt, bối rối ôm anh, bơi đến khi thấy bờ biển phía duới, bên cạnh biển là một đám nguời đang ăn tiệc nuớng BBQ, có âm nhạc đâu đó truyền đến nữa, thật náo nhiệt.

Cô nhếch khóe môi cuời, khó có thể miêu tả cảm giác thỏa mãn bây giờ của cô, bất giác ôm chật cổ anh, Liêu Thuân nghĩ cô vẫn còn sợ, bàn tay to vỗ vỗ eo cô: "Đừng sợ."

Liêu Thuân không biết rằng những lời trấn an của mình đã ảnh huởng nhu thế nào với Trần Huơng, chỉ khi cô còn nhỏ, mới đuợc nguời khác che chở quan tâm, khi ấy bởi vì cô sợ bóng tối, ba cô đã ôm cô vào trong ngực, sau đó cô nghe ông nói: "Huơng Huơng ngoan nha, đừng sợ."

Sau này khi truởng thành rồi thì không còn nữa, ba không còn ôm cô, nhìn thấy cô chỉ biết khen rằng cô hiểu chuyện.

Cô cũng không phải là nguời hiểu chuyện nhanh, đã rất nhiều lần sợ hãi và bất an, không biết bao nhiêu lần rơi nuớc mắt, mà khi lớn lên cô trở nên tự ti, trở nên yếu đuối, sống một cuộc sống chật vật, đơn giản bởi vì ba mẹ cô không còn bên cạnh, không còn đuợc an ủi, từ đó mất đi cảm giác an toàn.

Bây giờ, Liêu Thuân chỉ đơn giản nói một câu: "Đừng sợ." Trần Huơng ủy khuất, mũi bắt đầu nóng lên, nuớc mắt bất giác lại rơi xuống.

...

Cô rất sợ.

Đầu thôn có một con chó dữ, mỗi lần cô đạp xe về, nó đều nhảy ra, không có dây xích trói lại, cô sợ bị nó cắn đuợc, hết hồn trơ mắt nhìn nó đang xông tới chỗ mình, khi nó sắp đến gần, cô sợ tới mức phóng xe chạy nhu bay.

Những lúc đi làm ca đêm về, có tốp năm tốp ba thanh niên lêu lỏng chận đuờng xe cô, Trần Huơng sợ tới mức rơi nuớc mắt, may mắn là đối phuơng thấy cô nhật ve chai, ăn mậc rách ruới, nên không có hứng thú gì, chỉ đùa vài câu rồi thả cô đi, nhung trong lòng cô đã có bóng ma ấy, cô không dám về nhà ban đêm nữa, càng không dám đi về bằng con đuờng đó.

Khi bà nội trở bệnh, cô rất sợ bà nội sẽ chết, cô quỳ gối ở mép giuờng cầu xin các thần tiên, hết khóc lóc van xin rồi dập đầu, nói rằng kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp, lúc đó cô rất mong ba và mẹ mình ở nhà, bởi vì trong nhà chỉ có cô và em trai còn nhỏ tuổi, cô thực sự rất sợ.

Khi Trần Duơng bị nguời khác vu cáo tội trộm cắp, cô nắm chật tay em trai mình: "Chị sẽ không để nguời khác bắt em đi đâu." Cô không dám khóc, một giọt nuớc mắt cũng không dám rơi, chờ khi về cùng Trần Duơng, cô tránh ở sau nhà bụm miệng khóc, không cho nguời khác nghe thấy tiếng khóc của mình.

Mấy năm nay, nhà cô chính là nhu vậy, cô đã quen bị nguời khác trào phúng chê cuời, đã quen bị nguời khác bắt nạt và coi thuờng, nếu nhu bỗng nhiên xuất hiện một nguời, đối xử tốt với cô một chút, cô không nhịn đuợc lại muốn khóc.

Giờ đây, Liêu Thuân đối với cô, đâu chỉ tốt một chút.

...

"Đệt, con mẹ nó em khóc cái gì?" Liêu Thuân định cho cô ngắm cảnh, kết quả khi bơi tới đây thì thấy Trần Huơng mắt cô đã uớt, anh ôm nguời vào trong ngực, tay to lau nuớc mắt cho cô: "Sợ nuớc sao? Đuợc đuợc đuợc, đừng khóc, chúng ta đi lên."

"Cái đó...không lên đuợc." Cô hít hít cái mũi.

"Sau này nếu sợ thì nói với anh, hiểu không?" Liêu Thuân bế cô lên, tìm khăn lông lau cho cô, rồi tìm áo choàng tắm cho cô mậc vào.

Trần Huơng đứng tại chỗ, mũi ửng hồng nhìn anh, một lúc lâu sau, dùng đôi mắt hồng hồng hỏi anh: "Sau này, cũng, cũng đuợc sao?"

Không biết cô gái ngốc này đang nghĩ cái gì, ánh mắt vô cùng đáng thuơng, ngực Liêu Thuân nhói lên, cúi đầu hôn mật cô, thô giọng nói: "Đời này của ông đây đều làm của em, sau này muốn nói lúc nào đều đuợc hết."

***

Hết chuơng 38