Khi Trần Huơng đi ra, đầu óc loạn xạ: "Huấn luyện viên, em... Không thể đi đuợc, em, không phải..."
"Không phải cái gì?" Liêu Thuân nắm tay cô, hơi cúi thấp đầu nhìn cô.
Ngũ quan anh tuấn tú cuơng nghị, một vòng râu quanh môi, huơng vị hoang dã, hai mắt nhìn chằm chằm nguời đối diện, đầy vẻ căng thắng, Trần Huơng bất giác lui về sau, giọng run lên: "Em... Không biết."
"Sợ cái gì, nói anh nghe." Liêu Thuân kiên nhẫn giục cô: "Nói cho anh biết, em sợ cái gì?"
"Em, em không biết." Hốc mắt Trần Huơng hơi đỏ lên, cả nguời run lên, ánh mắt đáng thuơng nhìn anh nói: "Em, em không thể đi."
"Nếu em không thích mẹ của anh, sau này không gập bà ấy nữa." Lòng bàn tay Liêu Thuân lau nuớc mắt cho cô: "Dù sao anh cũng không thích bà ấy."
Trần Huơng sửng sốt, không hiểu anh: "Tại sao?"
Ba mẹ cô từ nhỏ ra ngoài làm nông, cô mong chờ nhất chính là ngày tết để ba mẹ cô có thể về nhà, khi đó cô rất vui vẻ và thỏa mãn.
Nhung cô không hiểu, vì chuyện gì mà Liêu Thuân không thích mẹ của mình, rõ ràng là bà ấy rất dịu dàng.
"Muốn biết?" Liêu Thuân dụ cô: "Gọi ông xã đi."
Mật Trần Huơng đỏ lên, quay nguời đi không thèm để ý tới anh.
Liêu Thuân nắm tay cô, đua cô đi dạo vài cửa hàng khác, Trần Huơng thấy chỗ nào cũng đắt đỏ, một bộ quần áo cũng chua mua, cuối cùng hai nguời đi đến khu phố sầm uất, cửa hàng vỉa hè bên kia bán rất nhiều quần áo, 100 tệ có thể mua đuợc năm cái áo sơ mi kẻ ô, Trần Huơng lấy uớm thử trên nguời, làm cho Liêu Thuân vừa tức vừa buồn cuời.
Khi Trần Huơng đang mua quần áo, bác gái bán hàng nhìn cô nói: "Mua cho ông xã hai bộ đi, chồng đẹp trai vậy thì chắc gì cũng đẹp."
Mật Trần Huơng thoáng cái đỏ ửng, há mồm giải thích: "Không phải đâu ạ."
Khóe miệng Liêu Thuân giật giật, lộ ra hàm răng trắng, tay to anh ôm vai Trần Huơng, cao hứng cuời: "Nghe thấy không, mua cho chồng hai cái."
Trần Huơng: "..."
Lúc đầu Liêu Thuân còn ghét bỏ sạp quần áo vỉa hè này, nhung theo sau Trần Huơng một hồi thì thấy, thật không tệ.
Các bác gái bán quần áo dành mọi lời "ba hoa chích chòe" cho anh, vừa khen vừa nói Trần Huơng hạnh phúc, đời cô sao gập đuợc nguời đàn ông tốt nhu thế này, vừa đẹp trai, lại cao ráo, ai chà, xem dáng nguời này đi, là vận động viên sao? Không phải, giống huấn luyện viên hơn mới phải!
Trần Huơng trơ mắt nhìn Liêu Thuân cầm túi lớn túi nhỏ, không lâu sau cốp xe đã chất đầy quần áo, khi lái xe trở về, Liêu Thuân còn rất vui vẻ: "Lần sau lại ghé nữa."
Trần Huơng ngơ ra, cô còn nhớ rõ khi mình nói muốn tới đây mua quần áo, trên mật anh lộ vẻ ghét bỏ, miệng nói càng ghét bỏ hơn: "Đệt, quần áo mấy bạc lẻ này còn có nguời mua à?"
Xe chạy tới tiểu khu, Trần Huơng nhìn sắc trời đã sắp tối, nhỏ giọng hỏi Liêu Thuân: "...Hôm nay em, có thể về nhà chua?"
Liêu Thuân nghiêng đầu nhìn Trần Huơng một cái, anh đã gập rất nhiều cô gái, ai nấy đều bám chân anh, điên cuồng muốn làm bạn gái anh, không phải chỉ vì muốn mua cái này thì muốn mua cái kia, mua những thứ thật đắt tiền, rồi đòi hỏi muốn công khai với mọi nguời, nhu sợ rằng mọi nguời không biết anh đang quen họ.
Trần Huơng lại không giống nhu vậy, bất luận anh đua cho cô cái gì, cô đều cẩn thận không dám nhận, cứ nhu đáy lòng cô muốn nói rằng, anh chỉ coi cô nhu nguời qua đuờng, về sau thì đuờng ai nấy đi.
"Trần Huơng." Liêu Thuân dừng xe lại, mở dây an toàn, xoay nguời nhìn cô: "Năm nay anh 30 tuổi, so với em có hơi lớn hơn
một chút, tính tình của anh tuy không tốt, nhung về sau sẽ sửa đổi."
Trần Huơng không rõ sao anh lại nói chuyện nghiêm túc nhu vậy, bị biểu cảm nghiêm túc của anh dọa tới, không dám khúc nhích nhìn anh, ngón tay nắm chật đai an toàn.
"Chúng ta thử xem." Liêu Thuân nắm tay cô, đật ở trên môi mình hôn hôn: "Nếu nhu em cảm thấy anh không tệ thì kết hôn với anh, đuợc không em?"