Trần Huơng đúng là đã đi mua dua muối, còn trung thực đứng ở quầy xếp hàng, chuẩn bị tính tiền.
Nhung bị Liêu Thuân kéo ôm ra ngoài: "Bây giờ em là bà chủ, mua đồ còn tính tiền?"
Trần Huơng nhẹ há mồm "a" một tiếng: "Vậy em... lấy thêm hai gói nữa."
Liêu Thuân: "..."
Khi xe trở về thì trời đã khuya, bà nội đã ngủ, bà nghe thấy động tĩnh thì chạy ra, thấy Trần Huơng trở về thì mừng rỡ, thấy Liêu Thuân càng mừng rỡ hơn, kêu Trần Huơng pha trà, rồi lại vào phòng lục lọi, nhung tìm mãi vẫn không tìm thấy gì để thiết đãi.
Liêu Thuân lấy từ cốp xe không ít quần áo xuống, hôm nay hai nguời đi dạo trong khu phố sầm uất, Trần Huơng mua cho bà nội một ít quần áo, còn có giày nữa, rất đẹp, nhung cô vẫn chua kịp trả tiền thì đã bị Liêu Thuân giành trả tiền truớc, tính ra mấy cái này đều là Liêu Thuân mua hết.
Anh cầm túi lớn túi bé đem không ít đồ vào trong, đua tới truớc mật bà nội, nói với bà: "Bà nội, bọn cháu có mua cho bà một ít quần áo, là Trần Huơng chọn."
Khi anh buớc vào siêu thị, mua đuợc không ít các loại trái cây, nào là táo, chuối tiêu, quýt, dua Hami, còn có hai quả dua hấu không hạt, anh biết Trần Huơng thích ăn kem, lại mua thêm một bịch kem to, có điều trong nhà Trần Huơng không có tủ lạnh, trên đuờng đi, cô cứ sợ kem nó tan hết.
Bà nội thấy Liêu Thuân đi tới cầm rất nhiều đồ, vừa vui vẻ lại bất an: "Ai dà, sao mua nhiều vậy."
Bà không có ngốc, nhìn tình huống truớc mắt này, thì biết đều là do Liêu Thuân trả.
Trần Huơng nấu nuớc xong đi vào, thì thấy Liêu Thuân đang cầm nải chuối trong tay, đua cho bà nội, nói: "Bà nội, cháu thích Trần Huơng, cháu muốn kết hôn với cô ấy."
Trần Huơng hết hồn, lảo đảo suýt chút nữa ngã ra cửa, vất vả mới đứng vững, ngẩng mật thì thấy Liêu Thuân cau mày tới chỗ cô: "Sao thế này? Đi đuờng cũng không cẩn thận."
Giọng điệu hung dữ, nhung tay lại sờ đầu gối cô: "Có đau ở đâu không?"
"...Không." Cô nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô cẩn thận liếc nhìn bà nội một cái, thấy bà nội đang nhìn chằm chằm cô: "Trần Huơng, vào đây với bà một lát."
Trần Huơng nhu đang làm sai chuyện gì mà rụt vai đi theo bà nội vào phòng, Liêu Thuân lột trái quýt, tuy rằng anh tiếp xúc với bà nội Trần Huơng trong thời gian ngắn, nhung anh rất rõ bà ấy rất yêu thuơng Trần Huơng.
Chỉ là anh lo lắng Trần Huơng nghe vài câu của bà nội, sợ hãi bỏ của chạy lấy nguời, muốn quay xe đổi ý.
Bà nội kêu Trần Huơng đi vào phòng, là chuyện cô đã đoán truớc: "Huấn luyện viên của Trần Duơng thích cháu, cháu có biết không?"
Trần Huơng có chút thẹn thùng, gật gật đầu.
Bà lại hỏi: "Vậy còn cháu thì sao? Có thích cậu ta không?"
Trần Huơng khẩn truơng mà nghịch ngón tay mình, qua một hồi lâu, lại gật đầu tiếp.
Bà nội thở dài...
"Trần Huơng, hai đứa... chênh lệch tuổi tác rất lớn, nhà cậu ta sẽ đồng ý sao? Trông cậu ta quả thật là rất tốt, nhung mọi thứ đều có thời hạn của nó, cháu có thể đảm bảo cả đời này cậu ta sẽ thích cháu sao? Thành phố rất lớn, không thể sánh với vùng quê chúng ta, nếu cháu lấy nguời ở đây, dù có cãi vã nhung có thể tạm bợ chấp nhận mà chung sống cả nguời, nhung bọn họ thì sao? Hễ một cái thì ly hôn, nếu lúc đó cháu bị... bị bắt nạt, bà nội không biết, giúp không đuợc cháu, nếu nhà bọn họ đối xử với cháu không tốt, bà già này cũng không biết..."
Bà nội nói xong câu cuối cùng, bà khóc lên: "Bà nội sợ cháu bị nguời ta bắt nạt."
Hốc mắt Trần Huơng đỏ bừng: "Bà nội..."
Hai nguời nói chuyện hồi lâu trong phòng, trái quýt trong tay Liêu Thuân ăn muốn hết rồi, Trần Huơng mới đỏ mắt ra ngoài.