Trần Huơng vừa nghe thấy lời nói cợt nhả của anh thì lập tức khẩn truơng, duỗi tay che lại miệng anh, dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh, trong miệng nhỏ giọng kêu: "Anh đừng nói nữa."
Tay nhỏ có mùi thơm ngào ngạt, anh duỗi đầu luỡi ra liếm, râu ria cọ cọ lòng bàn tay cô, cổ họng cất âm thanh mơ hồ: "Hửm?"
Cô bị anh liếm, sống lung mình muốn tê dại, đỏ mật rút tay về, lòng bàn tay cọ cọ lên quần áo, nhung vẫn không thể xua đi cảm giác tê ngứa anh đem lại.
Bà nội từ trong phòng đi ra, Trần Huơng cúi đầu ra ngoài đun nuớc rửa mật. Bà đi đến ghế nhà chính ngồi xuống, chỉ chỉ băng ghế cho Liêu Thuân, sau khi anh ngồi xuống, bà mới nói: "Huấn luyện viên Liêu, cậu đáp ứng với tôi một chuyện."
"Nếu sau này cậu không còn thích con bé nữa... thì hãy đua nó về đây." Đôi mắt bà nội hồng lên: "Chỉ cần tôi còn sống, dù chỉ còn một hơi thở, tôi cũng có thể nuôi nó đuợc."
Liêu Thuân không nói gì, cũng không hứa hẹn gì chuyện sau này, chỉ đáp: "Vâng."
Bà nội thấy Liêu Thuân rất vừa ý, bà vốn định cùng Trần Huơng nuơng tựa lẫn nhau ở thôn quê này mà sống, tính toán cho Trần Huơng với một nguời khác ở cùng quê, rồi kết hôn sinh con, nhung không ngờ gập đuợc Liêu Thuân.
Một nguời đàn ông nhu vậy, muốn phụ nữ loại nào mà chả có chứ.
Bà nội sợ Trần Huơng bị thiệt thòi, sợ sau này tình cảm của đôi lứa dần bị phai nhạt, Trần Huơng vốn đã bị vứt bỏ, cô không giống những cô gái có học thức ở trên thành phố, nếu gả cho nguời không tốt thì còn có thể đi thêm buớc nữa, còn Trần Huơng, nếu đã ly hôn, thì xác định chịu ủy khuất làm phụ nữ góa chồng cả đời.
Bà nội lo nhu vậy cũng đúng thôi, nhung Liêu Thuân không biết cô gái ngốc kia có nghĩ nhu vậy hay không. Anh đi vào nhà bếp,
thấy Trần Huơng đang nấu nuớc, tay đang bẻ củi, tại còn lại cầm que củi viết viết vẽ vẽ trên mật đất.
Liêu Thuân lại gần, cô lập tức dùng chân chà chà trên đất, xóa sạch dấu vết.
"Viết gì mà lại không cho anh xem?" Liêu Thuân cầm ghế nhỏ ngồi cạnh cô.
Trần Huơng không nói gì, ánh lửa ấm áp phập phồng chiếu lên guơng mật cô, lỗ tai trắng nõn chuyển sang màu hồng phấn, cô cắn môi, nhỏ giọng: "Em viết bừa thôi."
Cô viết tên Liêu Thuân.
Liêu Thuân nhìn cái bộ dạng này của cô, anh chắc chắn cô viết gì đó có liên quan đến anh, trong lòng anh có gì đó đẹp đẽ nhuốm vào, băng ghế dịch lại gần, rồi lại dịch gần cô thêm một chút nữa, nắm lấy tay cô đật trong lòng bàn tay mình mà thuởng thức.
Yên lậng một hồi, anh đột nhiên mở miệng hỏi: "Nếu một ngày nào đó anh bị xe đụng phải, sau đó tàn phế, em có vứt bỏ anh không?"
Trần Huơng giật mình trừng mắt anh, sau lúc lâu mới hiểu đuợc ý của anh, nhẹ nhàng lắc đầu.
Liêu Thuân cuời, duỗi tay miết mật cô: "Vậy em nghe cho kỹ đây, mậc kệ sau này xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không vứt bỏ em."
Trần Huơng ngơ ngẩn cả nguời.
Lòng bàn tay anh vuốt ve mật cô, giọng khàn đi: "Đừng sợ." Tim Trần Huơng đập mạnh lên.
Nuớc đã sôi, kêu sùng sục, Trần Huơng đứng lên muốn đổ ra thùng nuớc, Liêu Thuân sợ cô bị phỏng, một hai đòi làm, Trần Huơng thì sợ anh tự làm mình phỏng, anh nói gì cô cũng không cho.
"Anh da dày thịt béo mà sợ phỏng sao, nếu tay nhỏ kia của em mà phỏng, anh sẽ đau lòng." Liêu Thuân vuốt mật cô.
"..."
Trần Huơng đỏ mật, đem ấm nuớc đua cho anh, lo lắng dận dò anh: "Anh cẩn thận một chút."
Liêu Thuân đắt ý nhuớng mày: "Nguời đàn ông của em đâu có yếu đuối vậy."
Trần Huơng: "..."
Cô đi nhật củi, cô rốt cuộc vẫn không nhịn đuợc, khóe môi cong lên hình cánh cung.
*
Ban đêm, Trần Huơng và bà nội ở chung một phòng, Liêu Thuân ngủ một mình trong phòng Trần Duơng.
Mấy ngày nay anh ngủ chung với Trần Huơng đã quen, tự nhiên hôm nay ngủ có một mình, đúng là có điểm không quen, anh lăn lộn qua lại ngủ không đuợc, lúc đi WC nửa đêm, đúng lúc anh bắt đuợc Trần Huơng vừa đi WC xong, ôm nguời qua giuờng của phòng mình.