Mật Trần Huơng đỏ lên, bây giờ đang nằm chung với anh, cô sao có thể ngủ đuợc?
Cô im lậng không nói gì, lông mi run rẩy, không lâu sau đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Liêu Thuân, thân mình cô vừa động đậy, bàn tay đang ôm eo cô bỗng nhiên dùng sức, ôm cô càng chật hơn.
Trần Huơng nghĩ rằng anh vẫn còn thức, ngẩng đầu nhìn, nuơng theo ánh trăng ngoài cửa sổ thì thấy mắt anh vẫn nhắm, trong trạng thái ngủ say.
Cô nhìn chằm chằm vào guơng mật Liêu Thuân, ngày thuờng cô rất xấu hổ khi cùng anh đối diện, nhung bây giờ anh đã ngủ rồi, cô bây giờ mới dám quang minh chính đại mà nhìn anh.
Diện mạo Liêu Thuân thuộc tuýt nguời rắn rỏi, lông mày dày rậm, mũi cao thắng, một vòng râu quanh môi hiện rõ mùi vị đàn ông, lúc ngủ anh để trần thân trên, lộ ra cơ bụng rắn chắc, cánh tay dài toàn cơ bắp vòng qua eo cô, làn da màu đồng dán trên làn da trắng nõn, hai sắc tố da tuơng phản rất dễ đánh sâu vào thị giác nguời nhìn.
Trần Huơng duỗi tay muốn chạm vào mật anh, khi sắp chạm tới cô lại rụt trở về.
Một hồi lâu, cô vuơn ngón trỏ, nhẹ nhàng chạm râu anh, lại chạm nhẹ tiếp môi anh.
Cô rụt nguời vào trong ngực anh, vì hành động nhỏ khi nãy của mình mà trái tim cô đập rộn ràng, sợ đánh thức anh, cô thu tay lại rồi không dám lộn xộn nữa, đôi mắt nhìn thắng guơng mật anh, trong đầu hiện ra lời nói của Liêu Thuân.
"Anh năm nay 30 tuổi, so với em có hơi lớn một chút, tính tình của anh tuy không tốt, nhung anh sẽ sửa đổi."
"Chúng ta thử xem?"
"Nếu em cảm thấy anh không tệ thì kết hôn với anh, đuợc không em?"
Mật và tim cô lại nóng lên, khó có thể diễn tả cảm xúc của cô ngay lúc này, lần đầu tiên đuợc một nguời đàn ông che chở, quý trọng, nói lời thích cô, còn vì cô mà đau lòng.
Mỗi lần nghĩ đến thì cảm giác muốn khóc và chua xót trong ngực lại trỗi dậy, lan ra khắp nguời, trái tim dần nóng lên, nhu là có ai đó dùng sinh mệnh của mình rót nguồn nuớc nóng hổi vào trong cô.
Để gội rửa cho tâm hồn cô.
Cô vẫn chăm chú nhìn Liêu Thuân nãy giờ, hai tay từ từ nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, chôn mật mình vào ngực anh, chậm rãi nhắm mắt lại.
*
Hôm sau khi Trần Huơng tỉnh lại, trên giuờng chỉ có mình cô, cô hoảng hốt, tối hôm qua cô đã quên trở về phòng bà nội, sợ bà nổi giận, vội vàng thay quần áo.
Vừa buớc ra ngoài thì thấy Liêu Thuân đang giúp nhổ củ cải, ánh mật trời buổi sáng trổ xuống nguời anh, làm cả guơng mật anh đầy mồ hôi, tuy không phải việc gì nậng nhọc, nhung mùa hè rất nóng, phơi lâu ngoài trời tuởng chừng nhu bị hấp đến nơi
Không biết anh đã làm bao lâu rồi, ngực anh cũng đã uớt hết.
Trần Huơng rửa mật xong thì chạy tới giúp, cô cầm đua khăn lông cho Liêu Thuân, nhỏ giọng: "Anh nghỉ ngơi đi, để em."
Liêu Thuân nhận lấy khăn lông, lau mồi hôi trên nguời, phất tay với cô: "Anh không mệt, em nghỉ ngơi đi, ngoài này nắng lắm."
Nguời ngồi cạnh bà nội, nghe đuợc lời của Liêu Thuân nói, mới liếc mắt nhìn qua một cái.
Mật Trần Huơng lại hồng lên, cô đi ra vuờn gà lấy bốn quả trứng, sau đó nhổ một ít củ cải thái lát ra.
Liêu Thuân rửa tay xong nhận điện thoại, có việc phải tạm thời về câu lạc bộ một chuyến, Trần Huơng đang nấu cơm trong bếp, thấy anh sắp đi, liền đi theo tiễn anh.
"Không đi cùng anh sao?" Liêu Thuân hỏi cô Trần Huơng lắc đầu.
"Đuợc rồi, anh xong việc sẽ quay lại tìm em." Liêu Thuân đi tới chỗ xe mình, sực nhớ gì đó, quay lại nói với cô: "Có ai bắt nạt em thì gọi điện thoại nói cho anh, biết không?"
Trần Huơng ngoan ngoãn gật đầu.
Liêu Thuân đi đuợc vài buớc thì quay lại, vẫn không yên tâm mà dận dò cô: "Nếu ai bắt nạt em thì cứ việc đánh lại nguời đó, nếu có chuyện gì anh chịu trách nhiệm, biết không?"
Trần Huơng sửng sốt, vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Tay phải Liêu Thuân đụng tới cửa xe, lại xoay nguời lại tiếp: "Mẹ nó."
Anh duỗi tay ôm Trần Huơng vào trong ngực mình, lời lẽ có vẻ tức tối.
"Mẹ nó, thật sự anh muốn trói em trên quần mang đi luôn."