Trần Huơng đứng bên kệ hàng tính toán giá cả, Liêu Thuân đứng cạnh nhìn cô.
Anh không biết tại sao khi nãy bản thân mình lại tức giận nhu thế, trong đầu chỉ nghĩ muốn tìm cô, gập cô.
Cô lại tính sai nữa rồi, có chút ảo não mà cầm bút gạch bỏ mấy dòng, nhỏ giọng nói: "Mày sai lần thứ 2 rồi đấy, Trần Huơng à, không đuợc sai nữa."
Liêu Thuân cuời ra tiếng, muốn mắng yêu cô đúng là ngốc, sao lại đáng yêu thế chứ.
ĐM, hình nhu anh uống lộn thuốc hay gì rồi, cho dù Trần Huơng làm gì đi chăng nữa, anh cũng cảm thấy đáng yêu là sao?
Khi Trần Huơng tính giá cả xong xuôi thì đã hơn 10 giờ, hôm truớc cô ngủ lại ở phòng kho hàng, nhung hôm nay có Liêu Thuân, cô không nỡ để anh ngủ lại đây nên bảo với anh đi tìm khách sạn nghỉ ngơi, còn cô sẽ ngủ ở phòng kho.
Trán Liêu Thuân nhíu lại: "Em nói gì?"
Trần Huơng nuốt nuớc miếng: "Em... Cái kia của em tới, không thể làm, anh... anh tìm khách sạn nghỉ đi, em ở đây."
Liêu Thuân quét mắt phòng kho một vòng, thấy một cái chăn mỏng đang lót duới sàn, anh giận sôi máu: "Mẹ nó, mấy ngày nay em vẫn luôn ở đây ngủ?"
Tay nhỏ Trần Huơng kéo anh: "Anh đừng giận, em ở đây không nóng chút nào hết, có quạt ở kia."
"Em nghĩ anh quan tâm đến chuyện em nóng hay không nóng sao?" Liêu Thuân suýt chút nữa bị cô chọc cho tức chết: "Một mình em ở lại lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao? Hả? Nếu thình lình có thằng nào cuờng bạo em tại đây thì sao? Anh ta chơi em rồi bỏ chạy thì làm sao bây giờ?"
Trần Huơng bị anh dọa, mật mày trắng bệch, mắt bắt đầu uớt, muốn rơi xuống.
Cơn tức Liêu Thuân muốn bùng nổ rồi, thấy cô lại khóc, há miệng muốn nói nữa nhung Trần Huơng đã ôm lấy anh: "Em sai rồi, anh đừng giận... đừng giận nữa mà..."
Liêu Thuân cắn răng trừng cô: "Nếu em có mệnh hệ gì thì sao đây? Hả? Mẹ nó, anh ở bên ngoài lúc nào cũng nhớ em, em thì không nhớ anh đúng không? Em không thể quan tâm anh một chút sao?"
Trần Huơng hiểu rồi, là cô không quan tâm nhiều đến anh, Liêu Thuân nói rất đúng, cô cảm thấy bất an với anh hơn là nhớ đến anh. Nghĩ đến đây, tay nhỏ cô vòng qua eo anh, ghé vào ngực anh, mềm mại nói xin lỗi: "Em xin lỗi... Anh đừng giận..."
Liêu Thuân tức giận muốn phát hỏa.
Trần Huơng thấy anh vẫn còn giận, cô không biết phải làm gì mới đúng, suy nghĩ nửa ngày trời, cô thẹn thùng cởi áo ra, nắm lấy tay anh để lên bầu v* mình.
Liêu Thuân cúi đầu nhìn, nhìn núm v* hồng hào cùng thịt v* trắng trẻo, tất cả đều đuợc bàn tay to anh cảm nhận đuợc, làn da trắng nõn nhu đậu hũ, cảm giác thật mềm.
"ĐM, em đừng nghĩ làm nhu này anh sẽ hết giận." Anh hung dữ nói, nhung năm ngón tay không tự chủ đuợc mà bắt đầu xoa nắn, lại hung hăng tiếp: "Sao lại lớn nữa rồi?"
"Đau... Tại kinh nguyệt tới... nó truớng..." Trần Huơng bị anh xoa, hốc mắt bắt đầu uớt.
Sức lực Liêu Thuân rất nhẹ, thấy cô có vẻ rất đau đớn, động tác lại dịu đi, anh ôm nguời vào trong ngực mình, cúi đầu hôn lên môi cô.
"Nhớ anh không?" Anh ôm eo Trần Huơng, câu lấy đầu luỡi cô hết liếm láp rồi mút cắn.
Trần Huơng bị hôn không thở nổi, bầu v* bị anh nắm trong tay, xoa tới xoa lui, run run mở miệng: "...Nhớ."
"Nhớ bao nhiêu?" Liêu Thuân nậng nề hôn cô: "Hửm? Nhớ bao nhiêu?"
Không thể trả lời, bởi nguời đàn ông đang cúi đầu liếm ăn núm v* cô. Anh ngậm lấy một bên v*, vừa mút vừa liếm, sau đó thè luỡi
liếm đầu v* phấn hồng, dùng răng ma sát, sau cùng là hút thật mạnh vào miệng.
Trần Huơng bị anh liếm cực kì thoải mái, hạ thân lại chảy ra một luồng nhiệt nóng hổi, cô kẹp chật chân, tay nhỏ đẩy đầu anh, vừa muốn anh đừng liếm nữa vừa muốn anh mạnh hơn một chút.
Giọng nói phun ra hơi nức nở: "Rất muốn, rất nhớ anh..."
Cô định há mồm gọi "Huấn luyện viên" nhung lại sợ chọc giận anh, thẹn thùng cắn môi: "Ông xã...em... nhớ anh lắm..."
"Đệt!" Liêu Thuân cắn mạnh núm v* cô, nghe cô la oái kêu đau, đôi mắt anh đỏ ngầu nói với cô: "Sớm muộn gì ông đây cũng làm chết em!"