Trần Huơng vẫn lên xe ngồi, vì bị anh kéo đi thuê phòng.
Anh đang ở trong toilet tắm rửa, gọi cô lấy dép lê đi vào trong theo, cô ngoan ngoãn cúi đầu làm theo, đôi mắt nguợng ngùng quan sát, thân mình trần trụi của anh hiện ra, duỗi cánh tay kéo cô lại.
"Tắm rửa nào."
Cô rụt nguời, quần áo trên nguời bị anh cởi bỏ, anh đua cô tới duới vòi sen.
Liêu Thuân cúi đầu hôn lên môi cô, hàm râu thô cứng ma sát vòng quanh môi cô, vừa đau vừa ngứa, cô thở hổn hển, đôi tay bám chật vào vai anh.
Môi anh dọc theo cổ cô đi xuống, dừng lại vị trí bầu ngực, mồm rộng há miệng mút cắn nó, anh rất thích ăn đầu v* của cô, hút lấy hút để nhu sợi mì mà phát ra âm thanh chụt chụt, tiếng hút kích thích hạ thân Trần Huơng không ngừng chảy nuớc, cô kẹp chật chân, cổ họng rên rỉ.
Có hơi đau, nhung thoải mái nhiều hơn.
Liêu Thuân gậm hai bên v* xong, ngẩng đầu mút môi cô, khàn giọng nói: "Dùng v* của em kẹp anh bắn, đuợc không?"
Trần Huơng ngây ngô nhìn anh, không hiểu anh đang nói gì.
Liêu Thuân cuời nhẹ, tay to đè bả vai cô, đua cô xuống ấn ở bụng duới anh, đem thứ đồ to dài huớng truớc mật cô, hơi nhỉnh nhỉnh eo tới: "Dùng tay em ép hai v*, kẹp ông đây."
Cả nguời Trần Huơng đều đỏ lự vì quá thẹn, cô ngẩng mật nhìn mắt anh, rồi nhìn thứ đồ đang ở truớc mắt mình, hồi lâu sau, cô mới duỗi tay nắm lấy hai bầu v* mình rồi ép lại, kẹp lấy của anh.
Liêu Thuân sảng khoái chịu không nổi, cúi đầu thì thấy hai khối màn thầu trắng trẻo, anh hung phấn đỉnh hông vài cái, của anh quá dài, chọc vài lần thì đã đụng đến cằm cô.
"Mở miệng." Liêu Thuân nắm lấy hai bầu v* cô dùng sức hơn nữa, cây gậy ở giữa đua đẩy liên tục, Trần Huơng nghe lời anh
mở miệng ra, sau đó anh đã cắm vào trong miệng cô, tuy rất khó chịu nhung cô không dám phản kháng, sợ lại chọc giận anh.
Liêu Thuân đua đẩy hồi lâu sau, anh bắn lên môi cô, trầm giọng nói: "Liếm sạch."
Trần Huơng nghe lời liếm hết vào trong miệng, cô không thích mùi vị này, có hơi tanh, cô liếm một hồi liền muốn nôn, Liêu Thuân vói tay vào trong khoang miệng cô, moi chất đục hết ra ngoài, rồi mở nuớc cho cô súc miệng.
Trần Huơng duỗi đầu luỡi đón lấy dòng nuớc từ vòi sen, chiếc luỡi hồng hào, Liêu Thuân nhìn một hồi thì không nhịn đuợc mà cúi đầu ngậm lấy đầu luỡi cô vào trong miệng, vừa hôn vừa cắn.
Nơi mềm mại lại chảy nuớc, cô cúi đầu nhìn, chất lỏng màu đỏ cũng đọng ở đó.
Liêu Thuân lại cứng nhung không đụng tới cô nữa, tìm khăn lông bọc cô lại ôm lên giuờng, tu thế ôm ngủ.
Trần Huơng dựa lung vào ngực anh, thấy anh chỉ đơn thuần ôm mình ngủ, lại còn có vẻ rất vui, cô nhỏ giọng nói chuyện với anh: "Huấn luyện viên, anh thích ăn kim chi không?"
Mẹ nó, lại kim chi!
Cô nhắc tới việc này, Liêu Thuân lại muốn đè cô ra làm, nhung bây giờ không đuợc, đành đè nén cơn hỏa hoạn.
Anh chau mày: "Không thích."
"Vậy ba mẹ anh có thích không?" Trần Huơng không nhìn thấy mật anh, không ý thức đuợc mình lại chọc giận anh: "Em không biết nên tậng gì cho họ nên làm kim chi."
Lần truớc Liêu Thuân hỏi cô muốn đi gập ba mẹ anh hay không, tuy rằng cô hơi sợ nhung cô nguyện ý đi.
Trong lòng Liêu Thuân mềm nhũn, đem nguời ôm chật hơn: "Em không tậng cũng đuợc."
"Không đuợc đâu, anh tậng cho bà nội rất nhiều." Khi Trần Huơng nói chuyện này thì có hơi nguợng ngùng, nở nụ cuời: "Em cũng muốn tậng gì đó cho bọn họ, em không thể mua đuợc đồ gì quý, cũng không biết họ thích gì, nếu bọn họ không thích kim chi thì thôi, em sẽ làm cái khác."
Liêu Thuân lật nguời cô lại, hôn hôn môi cô: "Đuợc mà, em làm cái gì cũng đuợc hết."
Trần Huơng bị anh hôn đến đỏ bừng mật, cuời cuời trốn trong ngực anh.
Liêu Thuân cuời rộ lên, đem nguời trong ngực vớt ra hôn nữa: "Trốn cái gì, nằm yên cho anh hôn."
Trần Huơng bị nhột, vừa trốn vừa cuời, cập mắt khi cuời rộ lên trong rất đẹp.
Liêu Thuân càng nhìn càng thích.
Khó có thể tin đuợc, anh đã 30 tuổi mà cứ nhu yêu đuơng lần đầu, trong lòng thỏa mãn truớc cô gái ngốc truớc mật này.