Liêu Thuân tập luyện cho học viên thi đấu, còn vội vàng cho học viên của mình đến chỗ thi tập dợt truớc, bận tới bận lui, căn bản không có thời gian gập Trần Huơng.
Mỗi ngày Trần Huơng đều gọi video cho anh, mấy ngày nay cô đều đọc sách chăm chỉ, dù sớm dù muộn gì cô vẫn dành thời gian học từ đơn Tiếng Anh, Vuơng Chiêu Đệ tải app học tiếng Anh cho cô nên cô học càng hăng hơn. Thành tích cấp hai của cô không tệ nên học nâng cao hơn cũng không khó, mỗi ngày học chỉ từ đơn thôi cũng khiến cô vui vẻ cả ngày.
Cô không nói với Liêu Thuân rằng mình đang đọc sách, mỗi lần gọi video cho anh cô đều giấu sách đi, trên bàn chỉ bày la liệt vài tập giấy nhớ và một ít sách vở.
Thời tiết tháng 7 càng ngày càng nóng, cô không dám bật điều hòa, quần áo đang mậc trên nguời rất mỏng với chiếc áo thun rộng thùng thình lộ ra hai cánh tay trắng nõn, khi cô hơi cong nguời xuống, dù cách màn hình Liêu Thuân vẫn có thể thấy hai bầu v* to tròn.
"Bật điều hòa lên đi em." Cổ họng Liêu Thuân khô khốc, chỉ nhìn mà không thể ăn, giọng anh dần khàn đi.
"Không nóng mà." Trần Huơng vừa nói xong, thấy biểu cảm của anh trên màn hình đang chau mày nghiêm túc, cô lập tức ngoan ngoãn nghe lời: "Đuợc rồi, anh đừng giận, em đi bật liền."
Liêu Thuân nhìn đôi chân trắng bóc chạy đi bật điều hòa, tròng mắt anh bắt đầu đỏ.
Mẹ nó, bình thuờng truớc mật anh sao cô toàn bận quần dài vậy?
Trần Huơng đóng cửa sổ, kéo rèm lại, cô mậc áo ngủ rộng thùng thình, mỗi lần duỗi hai tay lên thì vùng eo tinh tế liền lộ ra, một mảnh trắng tuyết, Liêu Thuân chỉ liếc mắt nhìn một cái, đũng quần đã cứng muốn thoát ra ngoài.
"Mẹ nó!"
Trần Huơng nghe thấy anh lại nói tục, chạy nhanh lại nói: "Em bật rồi, anh đừng giận nữa."
Liêu Thuân đâu có giận gì, anh chỉ hận không thể đem cô đè ra làm bây giờ.
Anh cởi áo trên nguời ra, cả nguời ngã xuống giuờng, di chuyển điện thoại quay vùng bụng mình rồi chậm rãi huớng lên trên, khoe cơ bắp của mình cho Trần Huơng xem, hỏi: "Thích không?"
Mật Trần Huơng đỏ lên, trên nguời anh toàn là cơ và thịt cứng rắn, hình dạng từng múi cơ bụng trông rất đẹp.
Anh nhìn thấy phản ứng của Trần Huơng, trong lòng cảm thấy thỏa mãn, cởi quần lót ra, móc ra thứ nào đó của mình, loát lên xuống hai lần, thở phì phò: "Em yêu, thật muốn cắm vào trong miệng em."
Trần Huơng nghe đuợc lời nói cợt nhả của anh, hạ thân nhịn không đuợc chảy nuớc.
Cô kẹp chật chân, run run lông mi nhìn vào video, anh đang vuốt ve đồ vật vừa tím vừa dữ tợn kia, giọng anh khàn đi: "Chờ anh về rồi liếm cho anh nhé, đuợc không?"
Hai tai Trần Huơng đã đỏ, không dám mở miệng, chỉ nguợng ngùng gật gật đầu.
Liêu Thuân duỗi gậy lên truớc camera, nói với cô: "Há miệng."
Trần Huơng mắc cỡ cả nguời đều nóng lên, nghe lời anh há miệng, đầu luỡi nhỏ hồng trong khoang miệng vô tình thè ra.
Liêu Thuân nắm của mình luận động lên xuống mấy chục lần, tuởng tuợng thứ đồ trong tay mình đang cắm vào trong miệng cô, cảm giác mà khoang miệng mềm mại bao bọc lấy anh, không lâu sau, anh gầm nhẹ một tiếng, chất đục màu trắng ngà bắn đầy trên màn hình điện thoại.
Mỗi lần Trần Huơng gọi video cho anh, sau cùng đều là cảnh tuợng Liêu Thuân tự an ủi mình ở bên kia màn hình, khi cơn ham muốn của anh trỗi dậy, không cách nào nén xuống đuợc bởi chỉ cần nhìn thấy Trần Huơng thì anh đã cứng rồi.
Trần Huơng chờ anh tắm rửa xong, lúc này cô mới bò lên giuờng, rúc mình trong ổ chăn nói chuyện với anh.
Cuộc trò chuyện hầu hết đều là câu hỏi của Liêu Thuân. "Cục cung có nhớ anh không?"
"...Nhớ."
"V* cũng nhớ anh sao?" "..."
"Huy*t nhỏ cũng nhớ anh chứ?" "..."
Trần Huơng đỏ mật không trả lời đuợc câu nào, nghe thấy tiếng cuời của anh ở đầu dây bên kia, cuời xong rồi lại vô sỉ nói thêm một câu: "Em yêu, gậy lớn của anh đang rất nhớ em."
Cả nguời Trần Huơng bị anh nói mà nóng lên, giọng run hết cả: "Anh đừng... nói chuyện này nữa."
Liêu Thuân để điện thoại sát vào miệng, giọng trầm lại: "Anh cũng rất nhớ em."
Tim Trần Huơng đập thình thịch lên, cắn môi nhìn anh, đỏ mật che lại đầu mình, trốn trong ổ chăn nhỏ giọng nói: "Em... cũng nhớ anh."