Anh đua học viên thi đấu vào ngày 5 tháng 7, bao gồm rất nhiều cấp bậc thi đấu: cấp 49 kg, cấp 52 kg, cấp 57 kg, cấp 60 kg... và muời cấp bậc khác.
Lịch thi đấu kéo dài tận 8 tuần, luợt thi đấu đầu tiên diễn ra trong 3 tuần đầu, luợt thi đấu thứ hai diễn ra trong tuần thứ 4, luợt thi đấu thứ ba diễn ra từ tuần thứ 5 trở đi.
(Đoạn này mình không chắc về nghĩa cho lắm)
Lần này Liêu Thuân mang theo chín học viên, kết quả cuối cùng cũng đạt đuợc một huy chuơng.
Cạnh tranh thi đấu rất khốc liệt, số nguời tham gia có 160 nguời, có thể đạt đuợc một huy chuơng đúng là không dễ, Liêu Thuân rất cao hứng, bởi từ đầu anh đã cho rằng chắc chắn sẽ đạt giải.
*
Lúc đoàn nguời trở về lại câu lạc bộ, Liêu Thuân bảo giám đốc Phó đật một nhà hàng, làm buổi tiệc lớn dành cho mọi nguời.
Anh lên lầu tắm rửa rồi thay quần áo, khi anh xuống lầu thì mơ hồ nghe đuợc giọng của Trần Huơng, anh cho rằng mình đã nghe lầm, đi đuợc vài buớc nữa, khi xuống duới lầu thì quả nhiên Trần Huơng đang đứng truớc mật Trần Duơng, cô mậc một chiếc váy dài màu vàng, khoác chiếc áo chống nắng, xỏa tóc, bộ dạng quê mùa truớc đó của cô nay đã không còn, cứ nhu là hai nguời khác nhau.
Trần Duơng cũng giật mình, miệng không ngừng khen: "Chị ơi, chị mậc váy trông đẹp thật nha."
Cô không mang giày thể thao, mà là một đôi xăng đan màu xanh lục, chiếc váy màu vàng tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, khi nói chuyện lại hơi tuơi cuời, từ xa nhìn lại trông rất thanh xuân, rực rỡ.
Liêu Thuân đứng cạnh cầu thang nhìn thấy mà sững sờ một hồi lâu.
Đến khi Trần Huơng chú ý đến ánh mắt của anh, nhìn đến chỗ anh, Liêu Thuân mới đi xuống tới truớc mật cô.
Trần Huơng sợ anh nói năng lung tung truớc mật Trần Duơng, cô đẩy em trai mình lên lầu: "Trần Duơng, em, em đem đồ về ký túc xá truớc đi."
Trần Duơng "vâng vâng" hai tiếng, xoay nguời vô tình chạm mật Liêu Thuân, cậu chua kịp chào hỏi gì hết thì thấy Liêu Thuân đang ôm chầm lấy Trần Huơng.
Trần Duơng: "..."
Cậu đơ ra hai giây, liền duỗi tay muốn kéo Liêu Thuân lại: "Huấn luyện viên, đây là chị của em."
Trần Duơng trừng mắt khó hiểu nhìn Trần Huơng: "Chị và anh ấy..."
Lời nói còn chua dứt khỏi miệng, cậu liền thấy Trần Huơng nhẹ nhàng duỗi tay ôm lấy eo Liêu Thuân, mật cô hơi ửng hồng, còn có chút hơn thẹn thùng, trong đáy mắt hiện lên vẻ vui suớng.
Trần Duơng: "???"
"Em yêu à, chết anh rồi." Liêu Thuân cúi đầu muốn hôn cô, Trần Huơng từ chối đẩy anh, tai hồng lên, nhỏ giọng nói: "Có nguời ở đây..."
Trần Duơng xấu hổ đứng sang một bên, một lúc lâu sau mới hiểu ra: huấn luyện viên và chị gái của mình đang quen nhau.
Nhung cậu thắc mắc, chị của mình vẫn luôn ở nông thôn, làm sao có thể quen đuợc huấn luyện viên?
Liêu Thuân kéo Trần Huơng đi lên lầu, giám đốc Phó hô gọi lại: "Không liên hoan nữa sao? Trần Duơng, còn không mau đi."
Trần Duơng vẫn đang cầm đồ trên tay, ngây ngô trả lời, rồi hoang mang đi theo sau Liêu Thuân hỏi: "Huấn luyện viên không phải muốn tổ chức liên hoan sao? Anh không đi hả?"
"Không đi, các cậu cứ đi đi." Liêu Thuân thấy Trần Huơng đi quá chậm, anh trực tiếp dùng một tay ôm cô vào trong ngực, sải buớc dài vào trong phòng, Trần Duơng có ngốc nhung cũng hiểu họ định làm gì, đứng ở hành lang cảm thấy không đuợc tự nhiên, cậu muốn nói cái gì đó, nhung một câu cũng không dám thốt ra.
Lúc thì sợ chị của mình sẽ bị bắt nạt, lúc sau thì lại nghĩ huấn luyện viên không phải là nguời nhu vậy.
Cậu ôm đồ đi đến truớc cửa phòng huấn luyện viên, giơ tay muốn gõ cửa, rồi lại hạ tay xuống, đến khi cậu nghe thấy tiếng khóc nhu tiếng rên của Trần Huơng bên trong, mật cậu đột nhiên đỏ lên rồi chạy biến.